| Hotline: 0983.970.780

"Cấm vận"

Thứ Sáu 28/12/2012 , 11:07 (GMT+7)

Điều lạ là Hòa chỉ không cho tôi làm việc đó, còn thì vẫn để tôi thực hiện mọi cử chỉ như tất thảy những kẻ đang yêu.

Ảnh minh họa
Tôi gặp Hòa rất tình cờ, tại tòa án một huyện. Trong lúc đang chờ đến lượt thì một cô gái chừng ngoài ba mươi tuổi xuất hiện.

Cô giản dị như mọi phụ nữ khác nhưng tôi thấy rõ sự mặn mà, có duyên toát ra từ gương mặt rất có hồn. Dáng người cô đậm đà, khỏe mạnh, đầy sức sống. Không hiểu vì sao tôi đã cất tiếng chào:

- Chào em! Em cần tìm ai?

Cô gái nở nụ cười tươi, trả lời rất tự nhiên, không chút dè dặt:

- Em tìm ...

- Em gửi đơn kiện?

- Không. Em đến về việc ly hôn.

Nhìn cô, không ai nghĩ cô có thể có cuộc sống bất hạnh bởi gương mặt tươi tắn, không một chút đau khổ, héo hon. Nhưng nhìn kỹ trong đáy mắt cô, nếu tinh, sẽ thấy thoáng chút buồn.

Ngay phút đầu, cảm thấy không thể hỏi cô nhiều chuyện riêng tư, tôi đã xin số điện thoại của cô. Vài phút gặp gỡ qua đi, chúng tôi tạm biệt để ai vào việc nấy. Từ giây phút đó, cô đã thực sự ám ảnh tôi với ý nghĩ quay cuồng trong đầu: “Một cô gái như vậy mà bất hạnh sao? Người đàn ông nào lại có thể khờ dại như vậy, đã để tuột khỏi tay một báu vật chắc chắn người khác phải rất ao ước".

Tối về, tôi đã điện thoại cho cô. Chúng tôi đã nói chuyện phải đến hơn một giờ. Và sau đó ngày nào tôi cũng chủ động gọi. Cô thì tiếp điện thoại hào hứng, nói chuyện sôi nổi, tự nhiên cứ như hai người bạn đã quen biết từ lâu.

Rồi tôi có công việc phải đi xa mấy ngày. Tôi thấy nhớ cô, mong gặp lại. Tôi biết là mình đã yêu cô. Những cuộc điện thoại, những tin nhắn hai chiều cứ thế liên tục gửi đến nhau trong suốt một tuần. Tôi linh cảm thấy cô cũng cảm mến tôi, tuy chưa phải là yêu như ở phía tôi.

Qua đi một tuần, chúng tôi gặp lại, và tình yêu đã chính thức được khẳng định. Tôi thấy Hòa thật đáng tin. Mọi điều cô kể về hoàn cảnh, cuộc sống hiện tại khiến tôi cảm thông, không chút nghi ngờ. Tôi cảm nhận về cô là một người chân thành, sống trung thực, nghiêm túc.

Cũng dễ hiểu bởi cô là giáo viên một trường làng. Cô ăn mặc giản dị nhưng vẫn tươm tất. Cô có ý thức làm đẹp nhưng không cầu kì, diêm dúa, rất phù hợp với một cô giáo ở nông thôn, đủ để học trò và các phụ huynh quý trọng.

Vượt qua rất nhiều mặc cảm pha chút tự ti buổi đầu, dần dần Hòa đã tự nhiên hơn trong tình yêu với tôi. Cũng bởi vì tôi đã yêu cô bằng một tình yêu chân thành, nồng nhiệt, không hề có khoảng cách. Tôi cũng đã qua một đời vợ, đang sống độc thân. Các con tôi đã phương trưởng, đều đã có cuộc sống riêng trong khi hai con Hòa còn nhỏ. Nhưng điều đó chỉ khiến tôi thấy thương cô thêm bởi vẫn còn gánh nặng trên vai.

Tình yêu đến với chúng tôi khá nhanh, nhưng không vội vàng, nông nổi giống như những cặp bạn trẻ mười tám đôi mươi. Chúng tôi đều đã qua tuổi đó, đã từng nếm trải nhiều khổ đau, bất hạnh nên giờ đây dễ dàng nhận thức được cái giá phải trả cho mỗi sai lầm dù rất nhỏ của mình. Có thể nói tuy thời gian chưa nhiều, mới chỉ một tháng, nhưng tình yêu của tôi và Hòa đã sâu sắc. Chúng tôi đã đạt tới tận cùng của tình cảm. Chính vì vậy mà tôi cảm thấy vô cùng gắn bó, không thể thiếu được cô trong cuộc sống của mình.

Tình yêu của chúng tôi đang tiến triển theo hướng có hậu thì xảy ra một chuyện khiến tôi không sao hiểu nổi. Lần gặp nhau gần đây nhất, Hòa đã khăng khăng đề nghị tôi không... đi đến tận cùng. Cô rất háo hức gặp gỡ, lúc gặp đã chủ động âu yếm tôi rất tình cảm. Nhưng chỉ như vậy, đến khi tôi trỗi dậy nhu cầu ... thì cô kiên quyết khước từ.

Tôi đã vô cùng bức xúc. Ở thời khắc ấy, bất cứ người đang yêu nào cũng sẽ thấy như bị tra tấn - một sự tra tấn còn khủng khiếp hơn là hành hạ thể xác. Điều lạ là Hòa chỉ không cho tôi làm việc đó, còn thì vẫn để tôi thực hiện mọi cử chỉ như tất thảy những kẻ đang yêu.

Tôi cứ tự hỏi: Quái lạ, vì sao cô lại như vậy? Giá bảo chúng tôi đều mới lớn lên thì cô “giữ” để giành cho đêm tân hôn sau khi cưới đã đành. Hoặc là lần đầu “sinh hoạt” đã đành. Đằng này, dẫu sao chúng tôi đều đã từng có gia đình.

Tôi không đến nỗi không hiểu phụ nữ vì từng qua cuộc sống gia đình, trong đời lại đã có vài ba kỷ niệm. Nhưng đã không sao giải thích được sự “cấm vận” của Hòa. Tôi đã loại trừ tất cả các nguyên nhân: Do cô yếu, có chuyện buồn phiền, do tôi không hoàn tất được “sứ mạng” đàn ông, có lời nói khiến cô tổn thương trước đó. Hoặc cô đã “chuyển hướng” để đến với người khác. Không, tất cả lý do đó đều không phải. Cô vẫn chiếm trọn niềm tin của tôi!

Tôi thực sự rất hoang mang. Tình yêu, hạnh phúc là sự hòa hợp cả hai phần hồn và xác. Cô cứ biểu hiện như vậy, làm sao tồn tại? Mà tôi lại không muốn rời bỏ cô, bởi tôi rất yêu. Xa cô, tôi rất tiếc.

(Dương Xuân Quý - Lý Nhân, Hà Nam)

Trao đổi của chuyên gia tâm lý Nguyễn Đình San:

Anh đã loại trừ mấy nguyên nhân như đã nói thì quả đó là một người đàn bà khó hiểu. Nhưng không có gì là không có lý do. Có thể cô ta muốn thử thách lòng kiên trì của anh, và thử xem anh yêu cô ta là yêu tâm hồn, tính cách, sự hòa hợp hay chỉ nặng về tình dục (vì nếu chỉ tình dục thì rồi sẽ chán).

Cũng có thể cô ấy muốn “việc ấy” từ từ, dần dần, chớ vội vã háo hức, sẽ “cả thèm chóng chán”. Hoặc nữa là cô áp dụng câu “Tình yêu bỏ đói thì sống, cho ăn no thì chết” ... Rất nhiều nguyên nhân anh ạ. Chỉ có cách anh hãy thể hiện cho cô ấy biết là tất cả những ý nghĩ của cô đều không đúng với anh.

Nếu vì để giữ tình yêu lâu bền mà áp dụng kiểu “cấm vận” như thế với anh sẽ phản tác dụng, bởi hạnh phúc phải có cả phần “xác” - rất quan trọng. Nếu thiếu, nguy cơ mất, đổ vỡ là hiển nhiên.

Đấy là tư vấn của chuyên gia tâm lý, bạn có thể chia sẻ với anh Quý qua địa chỉ nongnghiep.vn

Xem thêm
Phụ nữ Hàn Quốc 'giả bệnh' trước kì nghỉ lễ Trung thu

Áp lực khi phải chuẩn bị cỗ bàn, chiều lòng các thành viên trong gia đình chồng, nhiều phụ nữ Hàn Quốc giả bệnh trước kì nghỉ lễ Trung thu.

Chúng ta ở quãng nào?

Nhiều người vẫn chép miệng tiếc nuối 'Sao thời xưa nghèo mà yên thế?'. Có thể họ muốn nói đến thời bao cấp chăng?