Vợ chồng ông Lê được một trai, một gái. Cô con gái lớn tên Lan tốt nghiệp Trường Đại học Tài chính - Kế toán, hiện là Phó Giám đốc một ngân hàng thương mại của tỉnh. Anh con rể ông là Phó trưởng Phòng Nông nghiệp của huyện Tam Thương khi ông là Giám đốc Sở NN-PTNT.
Lên Phó Chủ tịch tỉnh, ông đã thu xếp để nó ngồi được vào cái ghế trưởng phòng và khi ông nắm chức vụ hiện nay thì nó trở thành Phó Chủ tịch phụ trách nông nghiệp rồi rất nhanh trở thành Chủ tịch UBND huyện.
Phan Văn Lai sinh năm 1977. Nếu như con chị nó có chí, chịu khó học hành bao nhiêu thì ngược lại, thằng Lai lười biếng, lêu lổng bấy nhiêu. Thời ông làm Phó Chủ tịch tỉnh, Lai bỏ ngang khi đang học lớp 11 để trở thành khách ruột của những nhà hàng, quán bar nổi tiếng nhất, với những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng.
Xung quanh nó thường xuyên có một đám “đệ tử” cả nam lẫn nữ, đứa nào cũng tóc đỏ tóc vàng. Chúng nó gọi Lai là “đại ca”, và ra sức nịnh nọt, bợ đỡ thằng bé. Để có tiền đốt vào những chốn ăn chơi ấy, một mặt nó tìm mọi cách khoét tiền của nhà. Một mặt dựa oai bố, nó đến khắp các doanh nghiệp trong tỉnh, gặp lãnh đạo doanh nghiệp để xin tiền.
Đối phó với thằng nghịch tử này, vợ chồng ông có thời kỳ đã rạc cả người đi. Vất vả lắm ông mới bắt được nó vào một trung tâm giáo dục thường xuyên để lấy được cái bằng tốt nghiệp phổ thông trung học. Rồi tốn kém không biết bao nhiêu thời gian, tiền bạc nữa, ông mới lấy cho nó được cái bằng đại học hệ “từ xa” ngành xây dựng, và cưới được cho nó cô gái đạt danh hiệu “hoa khôi” trong một cuộc thi sắc đẹp của tỉnh.
Khi con có được tấm bằng đại học rồi, ông quyết định xếp việc cho nó. Loại này mà xếp vào ngành chuyên môn thì vạn kiếp cũng không ngóc đầu lên được, bởi tuy có bằng đại học nhưng nó có biết gì về chuyên môn đâu. Với lại sẵn tính tiêu tiền như đốt vàng mã kia, chỉ cần dính đến công trình nào là nó tìm cách rút ruột công trình ấy, vướng vòng lao lý ngay.
Suy đi tính lại, ông thấy chỉ đưa nó vào công tác ở một cơ quan đòan thể cấp tỉnh là hợp lý nhất. Tấm bằng đại học chỉ là cái vật đảm bảo theo quy định. Mà thằng Lai thì lại rất giỏi những món cờ đèn kèn trống, hát hò. Nắm được vị trí lãnh đạo của cơ quan đoàn thể, rồi sẽ “gạt ngang” sang các chức vụ khác.
Đứng đầu cơ quan đoàn thể của tỉnh gạt ngang sẽ tương đương với Bí thư hoặc Chủ tịch huyện, thị, thành phố trực thuộc tỉnh. Nếu làm phó sẽ ngang với cấp phó của những vị trí trên, để từ đó tiến nữa. Giữ các chức vụ đó cũng không cần nhiều đến kiến thức chuyên môn, bởi đụng đến lĩnh vực nào đã có đội ngũ tham mưu của lĩnh vực ấy.
Thế là Lai vào công tác ở tỉnh. Vào đó, ông ép nó lấy thêm được tấm bằng cử nhân luật tại chức. Hành trang như vậy là đã đủ. Và chỉ sau hai khóa đại hội, thằng con ông đã lên cấp phó rồi. Đã đến lúc cho “con sáo qua sông”, chuyển nó sang nắm một chức vụ lãnh đạo của địa phương…
Cánh cửa bị gõ ba tiếng nhẹ. Ông Lê biết ngay đó là anh Phó văn phòng. Bởi theo quy định thì bất cứ ai khi đến gặp ông cũng phải do Chánh hoặc Phó văn phòng đưa đến. Và đã có quy ước riêng. Phó gõ ba tiếng, Chánh gõ 4 tiếng. Gõ xong cứ việc mở cửa đưa người vào. Phó văn phòng Trần Tuy cúi gập người:
- Thưa anh, anh Thắng, Trưởng ban Tổ chức đã đến ạ.
- Mời cậu ấy vào đi.
Cán bộ nguồn cho các vị trí lãnh đạo từ tỉnh đến các địa phương trong tỉnh là công tác của Thường vụ Tỉnh ủy, với các nội dung phát hiện, bồi dưỡng, thử thách, và khi hội tụ đủ các điều kiện thì đề bạt. Đó là một công tác thường xuyên.
Để nâng cao năng lực và cũng là thử thách với một số cán bộ nguồn đã qua hai khâu phát hiện và bồi dưỡng. Mới đây Thường vụ Tỉnh ủy đã có nghị quyết về nhân sự, trong đó có việc giới thiệu một số cán bộ nguồn về tham gia Ban chấp hành Đảng bộ các huyện và TP. Tây Xương thuộc tỉnh, đồng thời giữ các chức vụ chủ chốt của các địa phương đó để rèn luyện, thử thách.
Ban Tổ chức Tỉnh ủy được giao xây dựng đề án luân chuyển cán bộ. Theo lịch thì hôm nay Đào Xuân Thắng, Trưởng ban Tổ chức, sẽ báo cáo nội dung dự thảo đề án trực tiếp với ông để xin ý kiến chỉ đạo, trước khi nó trở thành đề án chính thức để trình Thường vụ.
- Báo cáo anh, căn cứ nghị quyết về nhân sự của Thường vụ. Căn cứ quyết định giao nhiệm vụ về việc xây dựng đề án luân chuyển cán bộ của Thường vụ cho Ban Tổ chức. Căn cứ báo cáo về năng lực và quá trình rèn luyện, phấn đấu của cá nhân những cán bộ thuộc diện quy hoạch nguồn. Ban Tổ chức đã xây dựng xong dự thảo đề án. Xin anh cho phép trình bày ạ. Một là…
- Thôi thôi, đừng một là hai là nữa. Cậu cho mình biết, số cán bộ mà Ban Tổ chức đề xuất luân chuyển đợt này là bao nhiêu?
- Dạ thưa anh, tổng số 24 người, 18 nam, 6 nữ ạ.
- Ừ, thế thằng Lai nhà mình, các cậu định luân chuyển nó về đâu?
- Báo cáo anh. Đồng chí Phan Văn Lai được sinh ra trong một gia đình giàu truyền thống cách mạng. Trình độ văn hóa 12/12. Trình độ chuyên môn là kỹ sư xây dựng, có bằng đại học luật, hiện là luật gia, hội viên Hội Luật gia tỉnh Tây Xương, lại tốt nghiệp lý luận chính trị cao cấp. Bản thân có quá trình rèn luyện, tu dưỡng rất tốt, được đánh giá là một đảng viên trẻ gương mẫu, một cán bộ đoàn năng nổ, giàu nhiệt huyết. Theo đề xuất của Ban Tổ chức, thì đề nghị Thường vụ giới thiệu đồng chí Lai tham gia Thường vụ Thành ủy TP. Tây Xương, giữ chức vụ Phó Chủ tịch Thường trực UBND thành phố ạ.
- Được rồi được rồi. Cảm ơn cậu. Cậu nói tiếp đi.
Trong 23 trường hợp còn lại được Thắng lần lượt báo cáo, ông Lê chú ý đặc biệt đến Nguyễn Thị Kim Anh, 40 tuổi, vợ của đại tá Trần Văn Bảo, Giám đốc Công an thành phố, hiện đang là Huyện ủy viên, Chủ tịch Hội Liên hiệp phụ nữ huyện Tây Đằng. Đây là người mà ông phải hết lòng ủng hộ, nâng đỡ, vì cái ân tình của Bảo trong việc xử lý vụ trọng án ở Nhà hàng Biển Hát. Và sở dĩ Bảo làm hết mình trong vụ đó cũng là vì chuyện này.
Đề xuất của Ban Tổ chức luân chuyển Kim Anh lên làm Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy TP. Tây Xương, tham gia Thường vụ, khiến ông phân vân. Công tác bên Đảng thường ít “màu mỡ” hơn bên chính quyền. Trưởng ban Tuyên giáo tuy có chân trong Thường vụ, nhưng là chức vụ ít “màu mỡ” nhất, lại rất hay gặp rắc rối, nhất là với cánh báo chí, văn chương. Đưa cô này vào chức vụ ấy, liệu có làm mếch lòng Bảo không? Suy đi tính lại, ông thấy tốt nhất là nên hỏi ý kiến Bảo trước khi quyết định. Nghĩ vậy, ông bảo Thắng:
- Về căn bản mình nhất trí. Riêng trường hợp đồng chí Kim Anh, cho mình cân nhắc thêm một chút, rồi mình sẽ trao đổi với cậu sau.
Từ phòng ông Lê ra, Thắng bảo lái xe đánh xe về, còn anh gọi taxi đến Nhà nghỉ Bạn Tôi nằm kín đáo trong một con ngõ. Thấy anh, lễ tân cúi chào, nháy mắt, giơ hai bàn tay lên, một bàn xòe ra bốn ngón còn bàn kia xòe ra hai ngón. Hiểu ý, anh đi thẳng lên phòng 402. (Còn nữa)