SEA Games 27 trên đất Myanmar, ông Hoàng Văn Phúc lên thay một ông thầy nội khác là Phan Thanh Hùng với chỉ tiêu rõ ràng là lọt vào vòng 4 đội.
Được tiếng là “lành” và chưa bao giờ để mất lòng ai nhưng sau 2 trận thua trước 2 đối thủ trực tiếp là U23 Singapore và U23 Malaysia, ông Phúc mất ghế khi không thể lọt vào bán kết.
Trước đó 2 năm, HLV người Đức Falko Goetz cũng bị “đá” vì SEA Games 26. Năm ấy dù đứng thứ tư chung cuộc và được VFF kết luận là không phải nguyên nhân dẫn đến việc mất vàng, nhưng nhà cầm quân người Đức vẫn không thể tại vị. Ông nhận trát sa thải khi đang bận trở về nước, trong một bản thông báo hết sức ngắn gọn từ LĐBĐ Việt Nam.
Đáng tiếc nhất là ở kỳ SEA Games 24 năm 2007. Đó là quãng thời gian mà phong độ của các cầu thủ được đánh giá cực cao, khi chúng ta sở hữu một loạt cầu thủ vừa đá được cho đội U23 vừa là trụ cột của ĐTQG như Công Vinh, Tấn Tài, Quang Thanh…
Tuy nhiên, như một điềm báo, U23 Việt Nam để thua U23 Myanmar ở bán kết sau loạt sút luân lưu. Ngay sau trận này, HLV Riedl từ chức còn toàn đội tiếp tục nhận thất bại kỷ lục với 5 bàn thua trắng ở trận tranh HCĐ.
Nếu như tại AFF Cup, bóng đá Việt Nam từng một lần bước lên ngôi vị cao nhất thì tại SEA Games, đó vẫn mãi là điều dang dở. Chẳng thế mà cứ sau một kỳ Đại hội, chiếc ghế nóng của đội tuyển lại bị lung lay rồi đổ sập như một tất yếu.
Người duy nhất giữ lại được ghế sau kỳ SEA Games trong vòng chục năm trở lại đây là HLV Calisto. Tuy nhiên chính “thầy Tô” lại phải nếm thất bại cay đắng nhất ở SEA Games 25 năm 2009. Trên đất Lào, U23 Việt Nam thắng như chẻ tre và đi thẳng tới trận chung kết. Thế nhưng pha phản lưới nhà của Xuân Hợp đã lấy đi của chúng ta tất cả.