Ảnh minh họa
Chỉ có vậy thôi, hạnh phúc ngắn ngủi cũng chỉ đến và tồn tại với gia đình tôi như cánh hoa bồ công anh vậy. Nó cứ thể bay mãi, bay mãi mà tôi vĩnh viễn cũng không thể tìm thấy nó được dù chỉ một lần.
Gia đình tôi vốn là một gia đình rất hạnh phúc. Ba mẹ đều rất yêu thương nhau và luôn xem tôi như bảo bối, cục cưng họ. Mặc dù gia đình tôi không khá giả cho lắm, thậm chí là khó khăn, nhưng ba mẹ không bao giờ để cho tôi phải thua thiệt ai về cả vật chất lẫn tinh thần, mặc dù tôi biết họ đã phải vất vả bao nhiêu.
Đến khi tôi đã lớn hơn, đã trưởng thành hơn, không còn là một cô bé ngây thơ, ngộ nghĩnh suốt ngày đòi kẹo, suốt ngày bắt ba làm ngựa cưỡi nữa. Mà thay vào đó là một cô gái 14 tuổi luôn thấu hiểu, làm việc giúp đỡ cho ba mẹ của mình. Tuy khó khăn nhưng trong ngôi nhà nhỏ ấy luôn tràn ngập tiếng cười vui hạnh phúc.
Nhưng rồi thời gian cứ thế mà trôi qua, chẳng mấy chốc gia đình tôi đã khá giả lên rất nhiều, tôi không còn thấy ba mẹ vất vả như trước nữa, không còn thấy những đêm hè nóng bực hay là những đêm đông gió rét ba mẹ tôi phải thức đến tận khuya để làm những hồ sơ mà cấp trên giao lại. Quả thực điều này làm cho tôi vô cùng vui mừng và sung sướng. Nhưng rồi chẳng có cái lợi gì mà không tồn tại những điều không may mắn. Tôi thấy ba mẹ đi nhiều hơn, cãi nhau nhiều hơn và đặc biệt là ít quan tâm hơn tôi hơn. Tôi đã luôn tự hỏi xem giữa ba mẹ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ mãi mà không thể ra.
Cũng có đôi lúc tôi định hỏi mẹ, hỏi ba nhưng mỗi lần thấy khuôn mặt họ đang rất tức giận, tôi lại không dám. Như lúc trước, ba mẹ rất ôn nhu và hiền hậu với tôi, nhưng bây giờ, cứ sau khi cãi nhau tôi lại trở thành chỗ trút giận lí tưởng của họ. Họ bắt tôi làm đủ mọi việc, họ mắng tôi là lười biếng, họ mắng tôi là đồ vô tích sự. Có những khi thấy bài kiểm tra thấp điểm của tôi họ lấy sách vở ném thẳng vào mặt tôi và nói: "Đồ dốt nát, mày cút đi". Vào lúc đó tôi muốn bày tỏ nỗi lòng mình, nhưng lại một lần nữa thấy khuôn mặt của họ, tôi lại không dám. Và rồi với tôi giờ đây mỗi lần thấy ba và mẹ là mỗi lần tôi cảm thấy sợ hãi nhất, mặc dù lúc trước tôi luôn mong được gặp họ thật nhiều .
Khi màn đêm buông xuống, chính là lúc những giọt nước mắt của tôi rơi xuống. Đau lắm, con tim tôi đau vô cùng. Tại sao chỉ trong khoảng thời gian ấy lại làm cho gia đình tôi thành ra như thế này? Liệu có phải chăng ông trời đã quá độc ác rồi hay không? Ba mẹ ngày càng cãi nhau nhiều hơn, tiếng đổ vỡ ngày càng lớn. Tôi chỉ biết sau cánh của kia mà khóc.Và giờ đây tôi biết phải làm gì đây, đôi mắt của tôi từ bao giờ đã sưng lên?
Ba mẹ , ba mẹ muốn con phải làm sao đây. Muốn con phải khóc, phải rơi lệ, phải đau khổ hay là muốn con được hạnh phúc đây? Điều ấy đều phụ thuộc vào ba mẹ, ba mẹ có biết không?
Ngước mắt lên nhìn bầu trời kia, tôi tự hỏi "Gia đình ở đâu?"