Thất nghiệp kiểu “con ông cháu cha”
Nhậu lẩu xài “tiên tri bạch tuộc”
Đường xá ngon lành, hai ông đi xe ôm tới tận nhà bác Chín luôn. Ở trong này có một cái hay, là một trăm phần trăm đi xe máy đều đội mũ bảo hiểm (trong này gọi là nón bảo hiểm). Bởi thế bất kỳ xe ôm nào cũng “sơ - cua” một mũ bảo hiểm.
Mà không cứ xe ôm, ngay người dân thường cũng móc kèm mũ vào xe. Có người còn kèm tới hai, ba cái mũ. Ấy là những ông bố, bà mẹ sẽ phải đón con đi học về. Trẻ nhỏ cũng đội mũ bảo hiểm nên việc móc vài cái mũ, là chuyện bình thường.
Nay trở lại chuyện bác Cả và ông Tư tới nhà bác Chín đáng kính. Gia đình bác Chín, nghe nói là diện mới thoát nghèo, nhưng xem ra không giống như những hộ thoát nghèo. Nhà, vườn rộng rãi. Cái khoảng sân sau quét sạch ngồi nhậu thì quá lý tưởng.
Lật đật ra đón khách, bác Chín chỉ ngay xuống chiếc chiếu giữa sân, mời khách ngồi. Cứ xem cái sân sạch bóng và cử chỉ lúng túng của bác Chín thì khách hiểu ra rằng, thường ngày bác Chín cùng với bạn nhậu, chỉ ngồi dưới nền đất thôi à. Nay trải chiếu là vì khách xa, lại có một ông từ ngoài Bắc vô, nên thôi thì… Nhưng dù ngồi chiếu, cũng chân đất ngồi xếp bằng tròn thôi mà.
Một cái bọc lá chuối được mang ra, đặt ở giữa chiếu. Bác Chín gật gật cái đầu tóc muối tiêu và cười hết cỡ với hàm răng đã rụng mất ba, bốn chiếc: “Hôm nay có món lẩu cá kèo đó. Cái món cá này ngọt thịt, ngọt nước, ngọt cả xương. Làm lẩu thì quá trời luôn.
Minh họa: Trọng Toàn
Nhưng món này lát nữa mới có. Bây giờ ta ăn món cá lóc nướng trước. Uống rưởu (rượu) với cá lóc nướng, thấy đã. Nào! Xin mời hai ông. Ấy! Ông Cả, cạn tới đáy cho. Mà cứ rưởu đều đều, nhậu đều đều…”.
Trong lúc chờ món lẩu cá kèo, bác Chín vui miệng kể cho nghe về cách “giải nghèo” ở quê bác. Số là sau khi thấy dân ở đây còn lam lũ quá, mà tiềm năng vẫn chưa khai thác hết, thì Tổng Cty có tên Binosa, tận TP. Hồ Chí Minh về đầu tư.
Họ cho các hộ trong diện nghèo có đủ điều kiện để chăn nuôi bò (được chính quyền địa phương bảo lãnh) “vay” bò. Con bò được vay là một chú bê bụ bẫm. Sau một năm, các hộ đã thu lời một trăm phần trăm. Nghĩa là vốn vay hai mươi triệu, khi bán được bốn mươi triệu.
Các hộ không nuôi bò thì vận động trồng bắp hái non. Bắp non bán cho Binosa. Còn cây bắp (vẫn xanh tươi) bán cho người nuôi bò. Vậy là chỉ sau hai năm triển khai, quê bác Chín đã gần hết hộ nghèo.
Nghe chuyện, ông Tư phấn chấn: “Hèn chi tôi thấy nhà nào cũng nhậu đều đều. Hết nghèo có khác”. Bác Chín nâng ly rượu, cười hết cỡ: “Bộ ông nghĩ phải thoát nghèo mới nhậu sao? Có nghèo dưới đáy, vẫn cứ nhậu. Không nhậu thì không còn là dân Nam bộ nữa. Nó thế”.
Hứng khởi, ba ông cùng chạm ly đánh cạch, và cạn tới đáy. Ở đây, cạn tới đáy, người ta bảo: “Cạn tới bến”, hoặc “Hổng còn long - đen, nghe”.
Trong lúc ba ông đang chuếnh choáng bỗng có tiếng xe máy rú rít nơi đầu ngõ. Rồi cỡ chừng hai, ba cái xe máy kềnh càng, đèo một lũ trai làng chạy vút qua. Bác Chín chỉ tay: “Đó! Bọn nghèo tới bến đó”. “Nghèo chi mà diện ngất trời vậy?”. Ông Tư thắc mắc. Bác Chín gật gật: “Phải nói thế này mới đúng. Cái bọn ni được xếp diện thất nghiệp của ấp. Bọn thất nghiệp”.
Cách giải thích của bác Chín khiến ông Tư và bác Cả lại thấy khó hiểu hơn. Như thể đoán được băn khoăn của hai ông, bác Chín định nói tiếp nhưng vừa sực nhớ điều gì, bèn ngoái đầu xuống bếp, la: “Tụi bay! Món lẩu đâu? Sao lâu dữ vậy?”. Có tiếng từ trong bếp nói vọng ra: “Thay đổi chút xíu, bác Chín à. Cũng sắp xong rồi đây”.
Bác Chín quay đầu lại phía hai ông khách. Và như tiếp nối mạch chuyện đang dang dở, bác Chín lại nhe… lợi ra cười: “Tui nói bọn đó thất nghiệp là chánh xác đó. Học xong, không đi trung cấp, không đi đại học. Mà nói cho đúng, thi hổng có đỗ hết trơn. Ấy vậy là ở nhà. Đâu có làm việc chi. Không phải đến nỗi không có việc. Nhưng chúng lười nhác đã quen. Mà đã không đi làm, không có việc làm, thì đành xếp chúng vào danh sách thất nghiệp”.
Lúc này bác Cả và ông Tư cũng đã hiểu ra phần nào. Nhưng ông Tư vẫn hỏi: “Thất nghiệp sao chúng toàn đi xe xịn, mà xem chừng cũng nhậu đều đều”. Bác Chín giơ tay chém gió: “Chẳng những nhậu đều đều, chúng còn nhậu ở các nhà hàng, quán sang. Đâu có ngồi đất, ngồi vườn như ta.
Thì các ông tánh, nếu con em dân lao động, dân làm ruộng, dân làm mướn, sức đâu ăn chơi như chúng. Chỉ bởi chúng đều là “con ông cháu cha” cả. Ông bà, ba má chúng giàu có, chức quyền, mới chìu (chiều) chúng theo kiểu đó. Thực ra, cũng chỉ là “con ông cháu cha” cấp ấp, cấp xã thôi. Nhưng chúng vẫn ỷ thế. Với lại, tiền chúng, chúng xài. Xe chúng, chúng đi. Mắc mớ chi mình...”.
Trong lúc bác Chín đang còn thao thao bất tuyệt thì bỗng ba, bốn đứa ở dưới bếp bưng các đồ nghề lên. Nào là bếp cồn (không đun bằng gas mà cồn khô), nào là bát đĩa lủng củng. Vừa đặt các thứ xuống, một thằng đã gãi tai: “Hôm khác bác Chín xơi món cá kèo, nha! Hôm nay, chúng con kiêng chữ “kèo”. Nhưng có món “độc chiêu” đây. “Món chi?”. “Dạ! Món hải sản đặc biệt. Đây là món bạch tuộc nhúng dấm. Chà! Cứ gọi là tới bến luôn”.
Vừa nói, thằng cha đã mở cái vung liễn. Ôi chao! Những con bạch tuộc với hàng chục cái chân, đang đưa lên hạ xuống như múa lụa. Trông vừa lạ vừa ghê.
Bác Chín khoát tay: “Món ni tau ăn rồi. Ngon thì ngon thiệt. Nhưng sao lại có món ni?”. Thằng cha cười hềnh hệch: “Chả là thế ni! Hồi hôm bọn con có mua mấy con bạch tuộc “tiên tri” ni, về để “cá”. Đó là trước trận Bờ-ra-din và Đức. Rồi trận Ắc-hen-ti-na với Hà Lan. Không ngờ mấy nhà “tiên tri” này đoán trật lấc. Bọn con bị thua “kèo”, bèn tính chuyện tuyên án nhà “tiên tri” thôi. Cũng chính vì thế, hôm nay bọn con kiêng cái tiếng “kèo”, mà bác lại muốn ăn cá… kèo".
Nghe chuyện, bác Chín đang cáu, cũng phải phì cười. Bác Chín bỗng lại vung tay chém gió: “Ơ! Thế hôm nay cái bọn đi mua… phân… phân gà, sao không tới?”. “Dạ! Tụi nó hẹn ngày mốt mới vô, bác Chín”.
Đang nâng ly rượu, ông Tư phải đặt xuống, mặt ngẩn ra: “Bác Chín! Lại có chuyện đi mua… phân… phân?”. Bác Chín nhe hàm răng đã gãy quá nửa ra cười: “Các ông chưa biết, có mấy thằng cha xây nhà, tậu ô-tô bằng… phân gà đó. Nhưng thôi, để khi khác tui kể. Bây giờ mình đang nhậu. Ơ hay! Mấy đứa không nổi lửa lẹ lên. Còn đợi chi?”.
Thế thực là:
Lai rai câu chuyện trong cuộc nhậu
Mà thấy cuộc đời lắm chuyện hay!
(Hết)