| Hotline: 0983.970.780

Tình sét đánh (kỳ II)

Thứ Năm 26/08/2010 , 09:23 (GMT+7)

Anh ta hẹn tôi 3giờ chiều. Và, như một nhà toán học, chính xác đến từng giây. Đúng 3 giờ 0 phút, nhạc chuông vang lên. Tôi rất hồi hộp. Cứ như một cuộc hẹn hò của… mối tình đầu.

“Thưa quý bà! Tôi phải xin lỗi quý bà. Thay vì ở thời khắc này là tiếng gõ cửa, thì lại là chuông điện thoại. Tôi đang phải chờ cú điện thoại của ba tôi, mà chắc là ông ấy gọi vào máy bàn. Ông ấy có vẻ rất không hài lòng về tôi. Nhưng thôi, chuyện dài dòng, không tiện nói qua điện thoại. Tôi xin bà lưu ý, tối nay, bà hãy mở hé hai cánh cửa sổ phía tây. Sẽ có một điều bất ngờ, đương nhiên là thú vị, đối với bà…”

Anh ta cúp máy, không đợi nghe ý kiến của tôi ra sao. Tôi rất hoang mang. Và thật sự hồi hộp. Không hiểu tối nay sẽ có chuyện gì. Thì cứ cho như lời anh ta nói đi, là thú vị, nhưng đó là chuyện gì?

 Không như mọi lần, ăn xong đi dạo bãi biển, tôi vội vàng trở về phòng. Để giết thì giờ, tôi mở kênh phim nước ngoài xem. Khi trời đổ tối, tôi ra mở cửa sổ và chăm chú nhìn ra ngoài. Đó là một khoảng trống, chính xác hơn là một vườn hoa.

 Nằm trên giường, mắt ngó nhìn lên màn hình, mà tâm trí vẫn để ở phía… cửa sổ. Chiếc đồng hồ treo trên tường, đã chỉ quá 9 giờ. Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu làm việc. Tôi hình dung sẽ có một bó hoa, một món quà nho nhỏ (rất có thể buộc vào một quả bóng bay) thập thò ngoài khung cửa sổ. Ấy là cái trò tinh nghịch của tuổi trẻ. Nhưng chả lẽ lại gửi quà vào lúc khuya khoắt? Mà mình với anh ta, thì đã có gì? Một buổi trò chuyện xã giao và rất tình cờ. Tuổi tác thì chênh lệch còn hơn cả mẹ với con. Thôi! Hãy ngủ cho ngon giấc. Sẽ chẳng có bất ngờ thú vị gì xẩy ra đâu. Đừng có tự huyễn hoặc, rồi lại tự làm khổ mình…

 Nhưng đúng lúc đó tôi bỗng giật nẩy mình, vì một bóng đen vừa mở toang cánh cửa sổ và nhẩy vào trong phòng. Trong ánh đèn mờ tỏ, tôi nhận ra ngay anh ta. Trên tay cầm một bông hoa hồng. Chỉ có đúng một bông. Tôi hốt hoảng ngồi dậy:

-  Anh làm tôi đau tim mất. Mà sao anh lại biết, cửa sổ ở đây…

- Còn nhiều điều bất ngờ đối với bà. Nhưng điều này thì bà không thể tưởng tượng nổi, từ lúc tình cờ gặp bà đến giờ, mọi suy nghĩ của tôi bị đảo lộn. Tôi không còn tự điều khiển nổi mình. Tôi như bị bà thôi miên. Bà đã hớp hồn tôi. Một điều thật kỳ lạ, là từ giây phút chợt nhìn thấy bà, tôi đã có linh cảm, là tôi thuộc về bà. Thuộc toàn quyền sở hữu của bà…

Sau những lời lẽ “có cánh” của anh ta, thì tôi không còn điều khiển nổi mình nữa. Tôi bất lực. Và, chính tôi bị anh ta hút hồn. Tôi đã ngã vào vòng tay anh ta như một tất yếu…

Khi tôi tỉnh dậy, anh ta đã biến mất. Không gian lại tĩnh lặng như vốn có của nó. Tôi bàng hoàng nhớ lại những giây phút thần tiên đêm qua. Rồi tôi không biết phải làm gì. Như có ma xui quỷ khiến, đôi chân tôi tìm ra cái chòi và tìm đúng cái bàn hôm qua. Tôi chờ đợi…

Lần này thì không còn là chuyện tình cờ nữa. Anh ta chủ động bước tới bên tôi. Cách xưng hô đã đổi khác:

- Tôi rất tiếc phải nói lời chia tay với em. Ngày mai tôi đã không còn ở cái bãi biển xinh đẹp này. Tôi có một món quà cho em đây.

Anh ta lấy ra một cái hộp nhung đỏ to bằng bao diêm. Rất trịnh trọng, anh ta mở ra. Một cái nhẫn màu bạch kim, có gắn mặt đá xanh óng ánh như những đốm lửa nhỏ. Giọng anh ta trầm xuống:

-  Đây là viên kim cương tôi đã mua nó khi dừng chân ở Đu - bai. Trị giá chiếc nhẫn và viên kim cương này, ở Đu -bai đã là 10 ngàn đô - Anh ta chợt bối rối vì trót lỡ lời – Tôi sơ ý quá. Ai lại nói giá trị vật chất với một món quà mang ý nghĩa tinh thần - Rồi anh ta thở dài - Thực ra tôi định mang về Việt Nam, là để giải quyết một việc làm ăn. Tôi phải đầu tư hơn trăm triệu đồng cho một dự án ở Sài Gòn. Nhưng không còn thời gian, bởi ba tôi bắt tôi ra Hà Nội. Thôi thì… tôi tặng em.

- Không, em không thể nhận. Thế còn chuyện làm ăn ở Sài Gòn, anh bỏ dở sao?

-  Cũng chẳng biết làm thế nào. Tôi… không còn tiền. Tôi chỉ mang về có ít tiền đô tiêu vặt. Thôi! Đành vậy.

Anh ta nén một tiếng thở dài, đặt cái hộp nhung đỏ vào tay tôi. Đôi mắt anh ta đắm đuối nhìn tôi, khiến tôi bối rối vô cùng…” 

Thưa nàng “công chúa Cúc”, tôi xin ngắt lời nàng để nói với nàng rằng, tôi đã biết cái kết thúc câu chuyện ra sao rồi. Để tôi kể tiếp cho nàng nghe nhé:

Sau cái nhìn đắm đuối của chàng, thì nàng bối rối. Nàng cảm động. Nói tóm lại là nàng xin chàng cho phép chuyển tiền vào tài khoản của chàng. Một trăm triệu, hay năm mươi triệu gì đó, tuỳ thuộc trong tài khoản nàng có bao nhiêu. Sau đó thì…ở đầu giây đàng kia, chàng báo tin đã nhận được tiền. Chàng hẹn với nàng gặp nhau tại Hà Nội, trong một khách sạn 5 sao nào đó. Hoặc bên bờ hồ Tây thơ mộng. Và, nàng hồi hộp, đúng hơn là nóng lòng chờ đợi cái giây phút được gặp lại chàng. Nàng mơ tưởng đến anh chàng đẹp trai, có bộ ria mép rất tài tử, có cái tên nửa ta nửa Tây. Jonh Khanh hay Jonh Khánh gì đó…

- Này Vân! Mày cũng có đầu óc tưởng tượng khá đấy. Nhiều chi tiết mày nói rất trùng hợp. Đúng là tao đang chờ cái buổi tối gặp lại.

- Rõ rồi! Thế mày chuyển cho anh chàng ấy bao nhiêu?

- Quả thực là trong tài khoản tao chỉ có 60 triệu. Tao bớt lại 10 triệu. Nhưng…

- Nhưng cái gì?

- Tao đang cầm một tài sản lớn của anh ta.

-  Khi nghe điện thoại, giọng điệu của mày, là tao đã phần nào đoán ra chuyện gì rồi. Bởi thế, tao mới mang theo cái này… Sao? Cũng cái hộp nhung đỏ. Cũng nhẫn bạch kim và gắn mặt kim cương. Chỉ có điều, chúng đều là đồ rởm. Và, trong khi nàng Cúc của tôi mơ tưởng đến buổi gặp lại, thì chàng đang tán tỉnh một bà cô quá đát nào đó, ở một khu biển mộng mơ…

- Vân ơi! Chuyện thế thật sao? Và mày cũng bị lừa?

- Chẳng tin, mày cứ điện thoại cho gã. Số điện thoại đã bị huỷ ngay sau khi gã nhận được tiền của mày. Và cũng chẳng làm gì có cuộc gặp gỡ thơ mộng nữa đâu. Sau khi cuỗm được khoản tiền lớn, gã lại giở kịch bản cũ để nhử những bà cô bà lão tiền thì thừa mà tình lại thiếu.

Nghe tới đây, cô bạn Cúc đáng thương của tôi gần như ngất xỉu. Đến nỗi tôi cảm thấy ân hận khi đã nói trắng ra cái sự thật phũ phàng ấy.

Xem thêm
Di căn gan chiếm 25% trường hợp ung thư đại trực tràng

TP.HCM Di căn gan là di căn xa thường gặp nhất, chiếm 25% các trường hợp ung thư đại trực tràng. Mỗi năm Việt Nam ghi nhận khoảng 16.000 ca ung thư đại trực tràng mới.

Điều trị suy tim sung huyết

Mục tiêu của điều trị suy tim sung huyết là để tim đập hiệu quả hơn giúp đáp ứng nhu cầu năng lượng của cơ thể.

Đối tượng nào cần xét nghiệm tiền đái tháo đường?

Bộ Y tế khuyến cáo, phụ nữ đã được chẩn đoán đái tháo đường thai kỳ thì cần phải theo dõi lâu dài, thực hiện xét nghiệm ít nhất 03 năm/lần.

Kháu Vài Lèng bị giả mạo, Lương y Mạc Văn Minh kêu cứu

Kháu Vài Lèng, bài thuốc điều trị sinh lý nam giới của Lương y Mạc Văn Minh đang bị các đối tượng xấu làm giả, bán trục lợi, ảnh hưởng đến uy tín sản phẩm.

Bình luận mới nhất

Nông nghiệp tuần hoàn: Làm sao để tiết kiệm nguồn phụ phẩm thừa từ chế biến thủy sản? Trả lời: Ủ vi sinh để tận dụng, tiết kiệm phụ phẩm thừa từ quá trình chế biến thủy hải sản để tạo ra sản phẩm dành cho cây trồng. Ví dụ như các sản phẩm Đạm cá vi sinh, Đạm trứng vi sinh… Tình hình kinh thế thế giới nói chung hiện nay, Việt Nam nói riêng, thì nhu cầu về lương thực, cụ thể là ngành nông nghiệp đang rất thiết yếu và sáng sủa so với những ngành khác, vì vậy sản phẩm dành cho cây trồng, nhất là hữu cơ và sinh học được Nhà nước ủng hộ, cũng tốt cho môi trường nói chung. Còn khó khăn về pháp lý là việc sản xuất và lưu hành sản phẩm, như phân bón hoặc thuốc bảo vệ thực vật cho cây trồng thì yêu cầu các loại giấy phép nhiều như: Giấy phép môi trường, phòng cháy chữa cháy, chứng nhận ISO… Tuy nhiên, với dòng sản phẩm Chế phẩm vi sinh vật, điều kiện dễ dàng hơn, theo Tiêu chuẩn Việt Nam 6168:2002 –Chế phẩm vi sinh vật phân giải xenlulozo dành cho cây trồng. Doanh nghiệp hoặc hợp tác xã chỉ cần sản xuất đúng thực tế là đã có thể sản xuất và lưu hành sản phẩm được. Đây là 1 hướng mở để tận dụng được nguồn phụ phẩm trong ngành Chế biến thủy sản mà một số công ty đã và đang áp dụng vào thực tế. Minh Khang: 0967.292.160
+ xem thêm