Arsenal và Man City cùng thắng trong các trận đấu bù rạng sáng qua khiến cuộc đua giành vé dự Champions League mùa sau đi đến hồi kịch tính nhất. Man City và Liverpool, xếp thứ ba và tư, có quyền tự quyết khi chỉ cần thắng trận cuối là nghiễm nhiên giành vé. Arsenal với ba và một điểm ít hơn hai đội trên, buộc phải chờ những cú sảy chân từ đối thủ.
Kịch bản điên rồ nhất sẽ xảy ra khi hai trong ba đội trên bằng điểm. cùng hiệu số, có số bàn thắng như nhau nhưng lại phải cạnh tranh cho một tấm vé dự Champions League. Khi ấy Ngoại hạng Anh không sử dụng kết quả đối đầu, yếu tố mà Liverpool, Man City có lợi thế hơn Arsenal mà sẽ tổ chức một trận tranh vé vớt trên sân trung lập.
Điều kỳ quặc này bắt nguồn từ chính viêc sáng lập ra giải Ngoại hạng Anh vào năm 1992. Thực chất, giải đấu số một xứ sương mù hoạt động như một công ty, với 20 đội bóng thành viên đóng vai trò như những cổ đông, gần giống với VPF của Việt Nam. Nó nằm trong hệ thống thi đấu của LĐBĐ Anh nhưng được tự do thỏa thuận mọi hoạt động, bao gồm quyền đàm phán bản quyền truyền hình – món lời lớn nhất của bất kỳ giải đấu thể thao nào.
Để có thể thu về lợi nhuận cao nhất, các CLB ở Ngoại hạng Anh ngầm thỏa thuận với nhau rằng họ phải chơi thứ bóng đá cống hiến nhất, nghĩa là ghi càng nhiều bàn càng tốt. Muốn vậy, cần có một chế tài xóa bỏ các điểm bất lợi của việc bất ngờ thua một vài trận đấu. Không công nhận chỉ số đối đầu là một cách làm như vậy.
Nếu La Liga chi tiết đến mức xếp hạng các đội dựa trên chỉ số fair-play, đội nhận ít thẻ phạt hơn xếp trên, hay Bundesliga khuyến khích yếu tố bất ngờ bằng số bàn thắng trên sân khách, thì Ngoại hạng Anh, rất đơn giản, tổ chức thêm một trận đấu nữa. Điều này đẩy kịch tính lên cao trào, đồng thời giúp người Anh kiếm thêm một món lời từ trận đấu phát sinh.