| Hotline: 0983.970.780

Đời nghiệt ngã của một “bông hoa lạc loài”

Thứ Tư 06/04/2011 , 10:16 (GMT+7)

"Tôi là người đàn bà tội lỗi, nhưng tôi cũng là người mẹ đủ khổ đau, quằn quại lắm rồi..." - Những giọt nước mắt của người đẹp chợ Đông Ba, xứ Huế một thời, như cào xé sự im lặng trong tôi.

"Tôi không ngại chưng ảnh, cũng không ngại kể cho em nghe những trang đời tăm tối của mình. Tôi là người đàn bà tội lỗi, nhưng tôi cũng là người mẹ đủ khổ đau, quằn quại lắm rồi. Có những đêm tôi muốn ngủ đi, mãi mãi, nhưng nghĩ đến cái chết của đứa con trai nhục nhã vì mẹ, tôi lại càng muốn sống chỉ để hy vọng ngày mai”. Những giọt nước mắt của người đẹp chợ Đông Ba, xứ Huế một thời, như cào xé sự im lặng trong tôi.

Thuyền em rách nát...

Tôi gặp chị Nguyễn Thị C (Phường An Cựu - Thành phố Huế) bên ngổn ngang những thúng, những xoong chảo, cái mùi ngai ngái của rau răm, tanh tanh của những quả trứng vịt lộn và đùng đục của lớp bùn nhầy nhụa, lạnh lẽo trước hiên nhà. Khi chúng tôi tới thăm, Kỳ - cậu con trai lớn của chị vừa mới qua đời do tai nạn tàu. Gạt nước mắt, chị bảo: “Buồn vì nghèo, vì mẹ nên nó mới lao đầu vô tàu tự tử”. Mưa tầm tã, chị C bê chỗ xoong nồi vào nhà, nước mắt rơi mau hơn, đẫm nước trên gương mặt lỗ rỗ vết thời gian của người đàn bà tuổi ngũ tuần ấy hằn lên ký ức về một thời thiếu nữ đẹp như trăng rằm nhưng sớm bị cám dỗ cuộc đời làm vấy bẩn.

Chợ Đông Ba lắm xa hoa, bao kẻ lại người qua xuýt xoa trước người con gái đẹp, lại chịu thương chịu khó, gánh trên vai cả gia đình. “Mạ tôi bảo trời còn thương mạ vì có tôi, mạ mong tôi sớm lấy chồng, để mạ nhìn thấy tôi hạnh phúc những ngày cuối đời mạ. Người đàn ông ấy đến với tôi cũng vào buổi chiều mưa rũ rượi thế này. Người ta dạm hỏi, mà tôi cũng đến tuổi lấy chồng, mạ muốn tôi sang sông để sớm yên bề gia thất”. Người chồng vô sinh khiến hạnh phúc vỡ tan, đôi người đôi ngả. Cảnh nghèo đeo đẳng, khiến C chao đảo.

Thương mẹ già yếu, thương các em nhỏ dại và chạnh lòng về cuộc tình buồn, C buông mình vào “những cuộc chơi lạnh buốt xương da”. “Ngã vào vòng tay những người đàn ông, tôi biết cuộc đời mình như thế là đã hết". Ba đứa con lần lượt ra đời là kết quả của những lần tôi “đi khách”. Những đứa con không cha cứ thế lớn lên. Trời sinh voi, nhưng trời không sinh cỏ, C lại một mình gánh thêm nỗi nhọc nhằn đông con. Ba lần trở dạ, ba lần C gánh nỗi đau đàn bà 1 mình. Sinh con chừng vài tháng tuổi, người mẹ ấy bỏ chúng ở nhà trông coi lẫn nhau để tìm đường sống.

Tuổi thơ lắm đắng cay, mồ côi cha từ nhỏ. Mẹ già ốm yếu cũng sớm về trời, càng hiểu nỗi thiệt thòi của trẻ mồ côi, C càng mong sẽ kiếm được nhiều tiền để nuôi những người con tội nghiệp. “Anh chị em ruột thấy mình làm nghề này nhục quá, ai nấy đều từ mặt vì xấu hổ. Mỗi lần đạp xe đi khách, đều phải lầm lụi, cúi mặt xuống đường vì sợ gặp họ hàng", chị C nhớ lại.

Càng lớn tuổi, “đi khách” càng cực, có những lần kiếm sống trên đường Ngô Quyền, rồi công viên Lê Lợi chỉ được 20 nghìn, bạn bè rủ đi uống cà phê là hết. Rồi không có tiền nộp cho côn đồ, bị đánh bầm dập là chuyện thường ngày. Biết sao được, một mình một đôi bàn tay trắng, sinh cơ giữa chợ đời. “Có những lần gặp 3 đến 4 khách trẻ măng cùng một lúc, ít hơn tuổi con trai mình. Nhiều khi muốn tránh đi, nhưng vì đồng tiền, bèn chiều khách như kẻ mất hồn, đắng cay không tả hết”, chị C cắn môi thật chặt, đau đớn như muốn bật máu.

Nợ con cả cuộc đời

Từ ngày đứa con trai mất vì tuyệt vọng trước cảnh nghèo, chị C như người mất hồn. Ra khóc, vào đụng rổ rá, xoong chảo, ngã dúi dụi, đau ốm liên miên. Gạt những lọn tóc loà xoà trên mái đầu đã chuyển hết sang màu tiêu muối, người đàn bà tội nghiệp tiếp tục tâm tình về những trang đắng đời mình. Nhiều năm coi thân thể như món hàng, đã không ít lần C bị đưa vào Trung tâm phục hồi nhân phẩm. “Vào trại mới thấy xót con vô cùng. Nỗi nhớ con càng cào xé, tôi càng cảm thấy mình có tội, sinh ra rồi để chúng bơ vơ trong cảnh bần hàn".

Mỗi lần từ trại trở về, Kỳ (con trai lớn) đều khuyên mẹ bỏ nghề. “Nó bảo mẹ lớn tuổi rồi, mẹ ở nhà đi, con sẽ đi làm nhiều hơn để cấp thêm tiền cho mẹ. Lúc nghe con nói thế, mình chỉ trả lời: Mẹ phải suy nghĩ đã”. Người mẹ tội nghiệp ấy chưa kịp hiểu ra rằng, nó đi làm rồi lao đầu vào cột điện cũng do buồn phiền vì mẹ, nó tuyệt vọng khi mà tai nạn không khiến nó chết đi mà chỉ mang theo tật nguyền đau đớn. Khuyên mẹ không được, nó quyết tâm kết liễu đời mình cho đến cùng, vì nghĩ rằng, cuộc sống cơ cực này sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

"Tuổi già đã ầm ập trên đầu, những cơn đau bệnh khiến tôi như muốn kết liễu đời mình mãi mãi, nhưng nghĩ đến cái chết oan nghiệt của đứa con trai, tôi biết mình nợ nó cả cuộc đời. Và tôi lại miệt mài sống tiếp”, chị Nguyễn Thị C.

Những ngày cuối năm 2010, con mất, chị C được bảo lãnh trở về từ Trung tâm phục hồi nhân phẩm để lo đám tang. Nghĩ đời đã đủ cực mà chẳng khiến các con no đủ hơn, chị C quyết định bỏ nghề, khi đó mái đầu chị đã lốm đốm 2 màu tóc. Niềm an ủi cuối cùng của người mẹ tội lỗi ấy vẫn lại là những đứa con còn lại, đứa con gái thứ 2 cũng đã biết đi làm thêm để phụ mẹ, đứa thứ 3 là con trai cũng vừa đi phụ việc trong phố, vừa cố gắng học tới lớp 11.

Trở về, gạt đi nỗi ám ảnh bùn nhơ, ngày chị đi bán vé số, tối về bán trứng vịt lộn trước hiên nhà. Những cơn mưa Huế dầm dề như ngăn bước chân của người đàn bà đã từng một thời tội lỗi.

Và tình đời, thanh thản lắm!

"Đó là một người đàn ông bước vào cuộc đời tôi như bao người đàn ông khác. Tưởng như chỉ là khách qua đường, nhưng ông ấy đã tận tuỵ trò chuyện với tôi, cho tôi những lời khuyên, muốn tôi đừng quay lại con đường cũ. Khi tôi ở trong trại, ông ấy tới thăm nom, rồi thỉnh thoảng ông ấy lại tới nhà giúp các con tôi những bữa rau bữa cháo. Quá nửa đời người, trải qua bao cay đắng, tôi chẳng ngờ tình thương cuộc đời dành cho tôi vẫn còn quá nhiều”.

 Lau những giọt nước mắt chát mặn, chị C tâm sự về người đàn ông khiến chị thêm tin yêu vào cuộc đời, tình người để giúp chị vượt qua những mặc cảm, giông bão. Chị C kể, khi trở về, chị được cho ở nhờ căn nhà cũ của phường, để bắt đầu lại cuộc sống mới. “Đoạn tuyệt với những tháng ngày đen tối rồi, tôi ra đường vẫn cúi gằm mặt vì xấu hổ, nhưng người ta nói với tôi rằng “Đánh kẻ chạy đi chớ không đánh người chạy lại”, niềm tin về tình người, tình đời tưởng như đã nát vụn trong tôi bỗng như được hồi sinh nhanh chóng lạ thường”.

Cứ thế, sau những tháng ngày tăm tối, trong căn nhà gỗ mượn tạm, xộc xệch với những thứ đồ chuẩn bị cho buổi tối bán hàng ăn, chị C cùng các con nâng niu từng ngày sự hồi sinh ấy. Cõi lòng người mẹ ấy như những mảnh vụn đầy lệch âm hỗn tạp, nhếch nhơ bỗng được chắp lại, tuy chẳng vẹn nguyên nhưng cũng đã bớt đau đớn bội phần…

Xem thêm
Ngành sắn đặt mục tiêu giá trị xuất khẩu đạt 2 tỷ USD vào năm 2030

Bộ NN-PTNT vừa phê duyệt Đề án 'Phát triển bền vững ngành hàng sắn đến năm 2030, tầm nhìn đến năm 2050' với mục tiêu đến năm 2030 xuất khẩu 1,8 - 2 tỷ USD.

Du khách ở TP.HCM sắp được trải nghiệm xe điện

TP.HCM Sẽ có 70 xe điện được đưa vào phục vụ khách. Thời gian hoạt động từ 6-24 giờ hằng ngày, thí điểm trong 2 năm (từ quý II/2024 đến hết năm 2025).

Ngày hội lớn nhất trong năm của người Sán Chỉ tỉnh Quảng Ninh

Hội Soóng cọ là ngày hội lớn nhất trong năm của người Sán Chỉ (tỉnh Quảng Ninh), thu hút đông đảo người dân và du khách tham gia hưởng ứng.