Ảnh mang tính minh họa. |
Mẹ ơi, xưa rồi, không biết từ hồi nào con cũng thoăn thoắt như mẹ thôi, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh nghen mẹ. Mở cửa sổ, chưa kịp thay thiệm đồ đi làm, đã vo gạo, nấu nước và lấy các thứ từ tủ lạnh ra. Đứa con tự bật ti-vi, từ đó không còn biết mẹ đang làm gì nữa.
Chồng về không ngày nào quên kêu ca đường xá. Đứa con đầu cặp học nặng trịch trên lưng, đi thẳng vào phòng của mình và ở lì trong đó. Chồng vứt áo ở một góc rồi đánh trần, sà xuống salon cạnh đứa con nhỏ. Nhưng chồng cũng vội quên con, cầm lên smartphone và bắt đầu lướt lướt. Đứa con bỏ ti-vi ngay, ghé mặt vào với ba nhưng liền bị đẩy ra.
“Hỏi mượn điện thoại của mẹ á”. Bây giờ con mới chạy xuống bếp với mẹ nhưng để mè nheo xin xỏ. Người mẹ muốn yên thân, đành phải đưa máy cho con.
Ba thành viên cắm mặt vào lòng tay của mình nhoay nhoáy, tiếng ti-vi không giấu nổi vẻ im phắc quen thuộc nhưng đáng ghét giữa các thành viên. Người phụ nữ trong bếp không nhìn cũng biết chồng và con đang hí hoáy với những gì. Thị điên tiết. Dao thớt rầm rĩ, lửa gas phừng phừng, không món nào ra món nào nữa. “Tắm đi!”, trống không nhưng chồng biết thừa câu ấy nhắm vào mình.
“Thằng kia đâu, dọn chén!”, mệnh lệnh lảnh lói khiến chồng phải hùa theo nhắc vói đứa con trai đang dí mắt vào trò điện tử ở trong phòng. Lúc này người chồng mới miễn cưỡng níu tay con gái nhỏ “Ba đưa đi tắm rồi ăn cơm há?” Đứa con lúc lắc chầy chống nhưng tiếng đằng hắng đáng sợ của cái người trong bếp buộc nó phải để cái máy lại trên nệm salon riu ríu theo cha.
Bữa ăn từ lâu đã không còn cơm ngon canh ngọt. Người vợ từ lâu đã thấy mình biến thành ô-sin trong chính ngôi nhà của mình. Không than thở nữa nhưng cái sự không thèm nói mới là thứ thức ăn thường xuyên nhưng khó nuốt nhất. Chồng biết, chồng nương gượng, nhưng chồng không làm gì để thay đổi.
Tiếp tục cắm mặt vào điện thoại, chỉ có người là di động từ salon đến bàn ăn. Đứa con trai cũng không khác gì, nhìn nó nhai, tưởng nó đang nhai dăm bào. Đứa con gái vùng vằng đòi được như ba như anh, không chịu xúc cơm ăn. Người chồng đẩy chiếc iPhone của mình cho con để đổi lấy bình yên, đứng lên cầm lấy iPad tiếp tục lướt lướt. Người vợ thở dài ngao ngán, cũng đứng lên lấy smartphone của mình và vuốt.
Bữa ăn sum họp đáng ra phải đúng là bữa ăn sum họp. Người vợ nói mãi điều đó với chồng và con trai khi tiện ích điện tử đổ bộ vào nhà. Phải nói chúng quá nhiều chức năng, nhiều thú vị và nhiều hữu dụng. Nhưng, chồng và vợ, đôi và lứa còn phải cũ còn phải nhàm huống chi chúng chỉ là những cục sắt.
Người vợ tưởng vậy và với thị, đúng là như vậy. Bởi người phụ nữ vừa xã hội vừa gia đình thì cứ phải sống cuộc sống của cả hai người, bận rộn và phân thân. Nhưng đàn ông lại khác và những đứa con thời nay, cũng quá khác.
Một lần thị đập tay xuống bàn ăn để bắt mọi người tập trung vào việc ăn. Ăn không chỉ là ăn mà còn phải nhìn nhau, nói với nhau, cười với nhau, mọi thứ. Chừng như chuyện ấy lặp đi lặp lại được khoảng tuần.
Một lần khác, khi hai vợ chồng đưa các con đi quán nước cuối tuần. Quán hay, bàn ghế gợi cảm, bàn nào cũng có người. Gọi xong đồ uống, chồng đã móc iPhone ra, con trai thấy vậy cũng làm theo và con gái, được nước, nằn nì đòi bằng được chiếc điện thoại của mẹ. Thị ngồi trơ mặt thật lâu, bỗng đứng vụt lên, không nói không rằng, ra bãi lấy xe phóng về.
Ba cha con được một bài học nhưng họ không để nó nằm lòng lâu. Sau đó thị hay ra điều kiện với chồng “đi ăn và đi uống ở ngoài, nếu anh cắm mặt vào iPhone, em sẽ lại bỏ về, chịu không?” Nhưng chả lẽ mẹ không chiều các con, mà đã ra ngoài thì phải chấp nhận chúng không thể rời smartphone vì chúng buồn tay, chúng bứt rứt, chúng nhấp nhổm, chúng thấy thời gian như vô nghĩa, mọi thứ như đang đứng lại, như đang chết!
Không làm sao thay đổi được nữa rồi. Mỗi người đã biến thành robot mất rồi. Từ một con người chầy chống, xoay xở, cứu vãn, thị, người phụ nữ luôn vội vàng chân không bén đất ấy giờ cũng khác. Không việc gì phải lăn xả và cực thân. Mua thức ăn sẵn và nếu cần, đội quân grab hùng hậu vẫn xả thân kia, lo gì. Bếp tạnh, mỗi chiều, ai thích ăn gì cứ gọi, mỗi người mỗi thực đơn và mỗi góc nhà, im lặng tuyệt vời. Đêm xuống, chồng ngồi lì bên bàn, vợ cũng không chờ đợi ai chờ đợi gì cả, mệt mắt thì ném cái thứ tiện nghi hữu dụng ngất trời ấy sang bên để ngủ vùi. Khoảng cách rộng, văn minh chứ, và cứ thế.
Có điều không ai dám chắc họ có sống được như vậy với nhau đến già hay không.