| Hotline: 0983.970.780

Hơn 1.400 ngày cõng bạn đi khắp nơi

Thứ Ba 29/10/2019 , 12:10 (GMT+7)

“Hễ Đăng được mẹ đèo đến là Tú từ trong lớp chạy ra cõng bạn vào, nét mặt hoan hỉ như đã thân nhau từ kiếp trước. Hai tay của Đăng yếu cứ thẳng đuồn đuột như hai cái dải khoai nên nhấc lên lưng xong Tú lại kéo tay của bạn để quàng vào cổ mình”.

Cặp vợ chồng xấu số

Chị Trần Thị Thủy-giáo viên lớp 10 A2 của trường THPT Minh Khai (Quốc Oai, Hà Nội) kể với tôi như vậy khi bóng của hai dần khuất xa sau những bậc cầu thang hun hút dẫn lên lớp thực hành vật lý ở tầng ba... Đã hơn 1.400 ngày cho đến tận hôm nay, Tú đều tình nguyện cõng bạn với một thái độ niềm nở như vậy.

Tú cõng bạn đến trường.

Chuyện rằng, anh Hoàng Văn Tuyền và chị Nguyễn Thị Lam gặp gỡ nhau rồi nên duyên chồng vợ trong một cái xóm nhỏ chuyên nghề trồng chè ở thôn Long Phú xã Hòa Thạch, huyện Quốc Oai. Hạnh phúc như vỡ òa khi chị lần lượt sinh hạ được hai người con, đứa lớn có cái tên rất đẹp: Hoàng Hải Đăng. Đó là một cậu bé khôi ngô, hiếu động và ham học. Từ lớp 1-5 cậu đều là học sinh giỏi trong đó năm lớp 3 cậu thi giải toán trên mạng được điểm tối đa 300/300.

 

Nghiệt ngã thay, từ lớp 2 trở đi cơ thể của Đăng đã có biểu hiện bất thường. Khi leo cầu thang cậu thường phải vịn bằng cả hai tay và bước trên đất bằng cậu liên tục bị ngã cứ như là có ai vô hình ngáng chân vậy. Đến lớp 5 đùi bắt đầu teo dần, sang lớp 6 thì cậu không thể đứng thẳng được nữa. Gia đình đưa đi chạy chữa khắp nơi mới hay con mình mắc một căn bệnh vô cùng hiếm gặp là rối loạn dưỡng cơ Duchenne, cả huyện có hai trường hợp thì một đã mất sớm.

Không chỉ chân yếu mà tay của Đăng cũng dần bị tóp, đến cái cốc nước cậu cũng khó có thể cầm nổi. Chị Trần Bích Hạnh-cô giáo chủ nhiệm từ năm lớp 6 đến lớp 9 của Đăng nhớ lại buổi dạy đầu tiên vì không biết hoàn cảnh nên đã vô tình gọi cậu lên bảng. Cả thân người của Đăng phải ưỡn ngửa ra phía trước mới có thể lết đi từng tí một. Kể từ đó cậu được ưu tiên trả bài tại chỗ. Chỉ trong vài tháng bệnh tình của Đăng tiến triển nặng đến mức không thể đi lại được nữa.

Đăng đang trong một giờ học

Có lần do xấu hổ không dám ngỏ cùng ai, cực chẳng đã cậu đã phải vệ sinh ngay tại chỗ. Bệnh tật khiến cho Đăng tự ti như một con rùa chỉ muốn giấu mình vào trong mai. Từ một cậu bé hay cười đùa cậu trở nên khó tính, khó gần nhưng niềm ham học thì vẫn vô bờ bến: “Có những hôm cháu bị đau bụng, đợi mẹ cho đi vệ sinh xong xuôi vẫn nằng nặc đòi đến trường dù đã là 8-9 giờ. Bố đỡ lên xe, con ngả người vào lưng mẹ, rón rén tôi vừa chở cháu đi lại vừa thương xót…”. Chị Lam khe khẽ kể.
 

Tình bạn trong veo

Tuy khác xã nhưng Phạm Anh Tú lại cùng học chung với Đăng từ hồi lớp 6 ở trường THCS Hòa Thạch. Thời gian đầu cậu thường hỏi han xem bạn có đau không, có cần giúp đỡ gì không, nhặt hộ khi thì cái bút, cái thước lúc lại cục tẩy chẳng may tay Đăng run rẩy nên đánh rơi.

Cả hai đang làm thí nghiệm vật lý.

Dần dà khi đã trở nên quen, Tú đã cất đi “cái mai rùa” tự ti của Đăng để giúp bạn thêm hòa đồng. Mỗi buổi đến trường cậu cõng bạn vào lớp, cầm cặp cho bạn, cõng bạn lên các phòng học bộ môn tận trên tầng cao. Không nề hà, cậu còn cõng cả bạn đi vệ sinh, cởi quần giúp, xịt rửa khi xong xuôi rồi lại đưa về. Lần nào cậu cũng tế nhị đem theo cả một chiếc ghế nhựa để Đăng còn có chỗ mà tựa vào cho khỏi ngã.

Những đợt điều trị triền miên, Đăng phải uống thuốc cả vốc thuốc nên thường hay đi vệ sinh. Có buổi trời mưa to, sân trường mênh mông nước lụt người ta bỗng thấy 4 học sinh khiêng 1 cái cáng hối hả đi khiến cho các lớp đều ngoái đầu nhìn lại, tò mò không biết ai phải đi cấp cứu. Thì ra là Tú và nhóm bạn đang khiêng Đăng đi vệ sinh…

Mỗi khi đến lớp, vì tật nguyền nên Đăng được ngồi bàn đầu còn Tú do to lớn nên phải ngồi bàn cuối. Thỉnh thoảng Đăng lại bất ngờ ngả người ra nhưng đã có sẵn những bàn tay của các bạn đỡ nên không bao giờ bị ngã cả. Có lần cõng bạn leo cầu thang chẳng may bước hụt nên Tú bị đau lưng nhưng cũng chẳng dám nói với ai. Về nhà thấy con mặt mày nhăn nhó, mẹ gạn hỏi mới hay biết. Mấy hôm đó Tú đành nhờ bạn Trương Tiến Anh cõng Đăng thay mình. Vừa khỏi đau, cậu lại tiếp tục xốc vác...

“Có bệnh thì vái tứ phương”, hễ nghe thấy ở đâu có thầy hay, thuốc tốt là người nhà của Đăng lại tìm đến, có đợt mươi ngày mẹ đem cậu vào cả trong Nam để chữa trị nhưng chẳng có tiến triển lại phải quay về. Vắng Đăng, Tú buồn như một cái bóng. Thấy bạn về, cả hai lại như đôi chim sáo, líu ríu nói cười.

Cô giáo Nguyễn Thị Huyền kể: “Có hôm trời mưa to, Tú cõng bạn qua đoạn sân bùn lầy lội nên bị trượt. Cú ngã trời giáng ấy khiến cả hai đều đau đớn. Tôi vội chạy lại để đỡ em, bụng nghĩ rằng hai đứa sẽ nhăn nhó vì đau, sẽ cau có vì bẩn nhưng không, lại thấy những nụ cười tươi rói trên môi của chúng. Tôi hỏi Tú tạo sao em cười? Em không đau à? Tú bảo: “Em đau một thì Đăng đau mười, mà càng đau thì càng phải cười cho hết đau Đăng nhỉ?”. Cứ thế, tình bạn lớn dần theo năm tháng, chúng gắn bó với nhau như hình với bóng, dùng nụ cười để vượt qua mọi trở ngại, gian nan.

Tú thu dọn sách vở hộ bạn khi học xong, chép bài hộ khi bạn ốm. Nhiều buổi tan trường chưa thấy mẹ bạn đến đón, dù trời sắp tối cậu vẫn nán lại để chờ. Hôm cả lớp tổ chức tham quan đền Cổ Loa ở Đông Anh rồi hồ Núi Cốc ở Thái Nguyên, mẹ không cho Đăng đi vì ngại con khuyết tật nhưng Tú vẫn động viên tới cùng. Cậu cõng bạn lên đồi, cõng bạn xuống thuyền để Đăng có thể ngắm mọi cảnh vật kỳ thú đang hiện ra trước mắt. Trong các cuộc vui cậu không nỡ bỏ rơi Đăng một mình vì sợ bạn tủi thân.

Đăng và Tú chăm chú nghe cô giảng.

Nhiều tổ chức từ thiện khi biết hoàn cảnh của Đăng muốn tặng cho một chiếc xe lăn nhưng cậu nhất định lắc đầu vì không muốn mọi người nhìn nhận mình là kẻ khuyết tật. Mãi tới năm lớp 9, động viên mãi cậu mới đành đồng ý. Cái xe lăn để ở góc lớp nhưng gần như không bao giờ phải dùng đến bởi có việc gì đã có Tú ở kề bên. Đôi chân của Tú cũng như là đôi chân của Đăng, đôi tay của Tú cũng như là đôi tay của Đăng vậy.

Tại buổi tuyên dương người tốt việc tốt tiêu biểu của huyện Quốc Oai mới đây, mẹ bảo đi nhưng Tú cứ nhất định từ chối: “Việc của con nhỏ bé có gì đâu mà phải nhận khen” khiến bố cậu đành phải lên bục nhận thay.

Theo chế độ khuyết tật, Đăng được vào thẳng cấp ba nhưng giai đoạn ôn thi dù trời nóng đến mấy cậu vẫn nằng nặc đòi mẹ đưa đến lớp để được gặp các bạn, để được cùng nhau giải những bài toán khó, tập làm văn hay.

Học xong cấp hai, vào đầu năm học mới, cả lớp rủ nhau đến thăm cô chủ nhiệm cũ, Tú cũng không quên cõng Đăng đi cùng.

Trường THPT Minh Khai có tới 14 lớp 10 thì trùng hợp sao cả hai đều được chọn vào lớp mũi nhọn. Ước mơ của Tú là lớn lên muốn thành chú bộ đội giống bố mình còn Đăng chẳng dám ước mơ gì xa xôi hơn vì chân, tay mỗi ngày một bại đi thấy rõ.

Nhưng ngày nào còn đến trường thì vẫn còn đó hình ảnh của đôi bạn quấn quýt, kề bên nhau.

Xem thêm
Lãnh đạo Đảng, Nhà nước dâng hương tưởng niệm các Vua Hùng

Sáng 18/4 (tức 10/3 năm Giáp Thìn - ngày Giỗ Tổ Hùng Vương), Thủ tướng Phạm Minh Chính dự lễ dâng hương tưởng niệm các Vua Hùng tại Điện Kính Thiên trên đỉnh núi Nghĩa Lĩnh thuộc Khu Di tích lịch sử Quốc gia đặc biệt Đền Hùng ở TP. Việt Trì, tỉnh Phú Thọ.

Giá cam sành giảm mạnh, nông dân thất thu

ĐBSCL Hiện tại, cam sành loại 1 chỉ còn 5.000 đồng/kg, giảm 4.000đồng/kg so với dịp Tết Nguyên đán. Với giá bán hiện tại người trồng cam thua lỗ từ 2.000 - 3.000 đồng/kg.

Du khách ở TP.HCM sắp được trải nghiệm xe điện

TP.HCM Sẽ có 70 xe điện được đưa vào phục vụ khách. Thời gian hoạt động từ 6-24 giờ hằng ngày, thí điểm trong 2 năm (từ quý II/2024 đến hết năm 2025).

Dông lốc ở Lào Cai gây thiệt hại gần 3 tỷ đồng

Các hiện tượng thời tiết cực đoan xuất hiện ngày càng gây thiệt hại lớn tài sản người dân trên địa bàn tỉnh Lào Cai.

Bình luận mới nhất

Nông nghiệp tuần hoàn: Làm sao để tiết kiệm nguồn phụ phẩm thừa từ chế biến thủy sản? Trả lời: Ủ vi sinh để tận dụng, tiết kiệm phụ phẩm thừa từ quá trình chế biến thủy hải sản để tạo ra sản phẩm dành cho cây trồng. Ví dụ như các sản phẩm Đạm cá vi sinh, Đạm trứng vi sinh… Tình hình kinh thế thế giới nói chung hiện nay, Việt Nam nói riêng, thì nhu cầu về lương thực, cụ thể là ngành nông nghiệp đang rất thiết yếu và sáng sủa so với những ngành khác, vì vậy sản phẩm dành cho cây trồng, nhất là hữu cơ và sinh học được Nhà nước ủng hộ, cũng tốt cho môi trường nói chung. Còn khó khăn về pháp lý là việc sản xuất và lưu hành sản phẩm, như phân bón hoặc thuốc bảo vệ thực vật cho cây trồng thì yêu cầu các loại giấy phép nhiều như: Giấy phép môi trường, phòng cháy chữa cháy, chứng nhận ISO… Tuy nhiên, với dòng sản phẩm Chế phẩm vi sinh vật, điều kiện dễ dàng hơn, theo Tiêu chuẩn Việt Nam 6168:2002 –Chế phẩm vi sinh vật phân giải xenlulozo dành cho cây trồng. Doanh nghiệp hoặc hợp tác xã chỉ cần sản xuất đúng thực tế là đã có thể sản xuất và lưu hành sản phẩm được. Đây là 1 hướng mở để tận dụng được nguồn phụ phẩm trong ngành Chế biến thủy sản mà một số công ty đã và đang áp dụng vào thực tế. Minh Khang: 0967.292.160
+ xem thêm