| Hotline: 0983.970.780

Khỉ cũng ma lanh

Thứ Bảy 10/11/2018 , 10:05 (GMT+7)

Khu du lịch này nổi tiếng bởi rừng ngập mặn nguyên sinh, cá sấu, đàn khỉ và những con đường mòn trong bãi bùn. Khi triều cường khách có thể ngồi thuyền len lỏi tham quan, dĩ nhiên thuyền phải do nhân viên du lịch lái như làm xiếc.

Mười năm trước chúng tôi lần đầu đến đây. Tò mò về đàn khỉ nổi tiếng của khu này. Con và cháu dặn trước, nhớ giữ chặt nón mũ, túi xách, điện thoại, máy ảnh, khỉ nó nghịch lắm. Khỉ mà, nghịch mới là khỉ. Và chúng tôi cũng không quên mua chuối chín cho khỉ ăn.

khi214038834
Ảnh có tính chất minh họa

Khỉ là loài bầy đàn mạnh, được như vậy có lẽ nhờ những con đực đầu đàn khôn ngoan. Cánh bảo vệ mặc đồng phục ở khu này đông khác thường, soát vé, điều hành xe ở các bãi và dĩ nhiên, kiêm cả việc chăn không cho bọn khỉ vô kỷ luật làm những việc thái quá.

Ô tô gia đình của chúng tôi không thể vào bãi gửi, bảo vệ vi vu cho dấn sâu một chút bên trong. Khi cả nhóm còn rịch tang cất các thứ vào túi thì đám khỉ tập kích. Bất thần như Tề thiên đại thánh. May mà có những nải chuối để cho chúng giật, không thì không biết sự thể ra sao. Trước khi tháo thân, một con khỉ cái còn chộp được một gói bánh quy, vừa nhảy trên đường vừa xé bọc và khi đã đủ xa với chúng tôi, nó vừa ăn vừa dáo dác khè.

Khỉ ở đây là loại vàng xỉn, đuôi dài, như khỉ rừng U Minh. Có không thứ khỉ dễ bảo, thân thiện với con người? Xem phim thấy khỉ Ấn Độ, khỉ Trung Hoa còn tấn công thô bạo nữ du khách. Thời chiến ở U Minh, khỉ sợ người, khỉ lui sâu vào rừng tràm, ở đó đã sẵn thức ăn thừa mứa cho chúng. Thi thoảng chúng ló ra nhìn dân Cứ bằng ánh mắt tinh nghịch tò mò chứ không phá. Lần đầu trực diện với bọn khỉ ở Khu du lịch rừng ngập mặn này, không khỏi băn khoăn: thức ăn từ du khách mang đến cho chúng không ít, vì sao chúng có vẻ hung hăng? Con đường bê tông hun hút để khách thả chân tham quan, càng vào sâu càng tịch mịch rừng, khỉ nhiều vô kể. Hay là chúng thiếu nước uống? Quan sát thấy ban quản lý đặt nhiều máng nước và nhiều vòi nước chảy ri rỉ để lũ khỉ đã khát. Không phải nhà nghiên cứu linh trưởng, thấy khỉ đông đến quá mức cần thiết để xem, ngại nhiều hơn thú vị.

Lần thứ hai tôi đến Khu du lịch với mấy người bạn Mỹ để họ được đi thuyền trên những con lạch óc ách nước ngày rằm. Dặn trước các bạn cất nón mũ, cất điện thoại, cất kính râm, cất cả đồng hồ nhé, bọn khỉ ở đây vô địch nhanh mắt nhanh tay đấy. Người Mỹ mê thiên nhiên hoang sơ nhưng xem ra họ không thật vui với lũ khỉ đông như ruồi ở đây. Lần này thấy chúng sinh sôi nảy nở quá thể, luôn trong tâm trạng bất an. Khỉ con láu táu nhảy từ cành cong trên bên trên xuống ba lô, xuống tóc các nữ du khách làm ré lên những tiếng hét hoảng loạn.

Chúng tôi đứng trên đường bê tông để chờ ghép đoàn lên thuyền vào sâu bên trong rừng. Không biết từ đâu, một con khỉ nhanh như ảo thuật gia đã lấy đi cái kính cận trên mắt một cô bạn Mỹ. Hoảng hốt lẫn thán phục. Tài thiệt. Người cận mà mất kính thì xoay xở sao đây? Chẳng háo hức nữa nhưng các bạn ấy vẫn quyết định xuống thuyền, chuyện gì lát nữa tính. Chúng tôi được đền bù bằng cảm giác ngoạn mục chưa từng có trên chiếc thuyền nhỏ nhờ một tay lái hào sảng, tài hoa.

Cánh bảo vệ cho biết tên ăn cướp là một con khỉ đực mới lớn. Nó vẫn nghịch cái kính từ nãy giờ, nếu nó ném kính xuống bùn trong khu cá sấu kia thì chúng ta đành bó tay. Vấn đề là nó chờ gì mà không vứt cái kính? Nhìn rõ con khỉ đang ở trên một cành cao, đang nhá nhá cái gọng kính sáng loáng và nó vẫn di chuyển trong tầm mắt để trêu tức chúng tôi. Cánh bảo vệ mách nước, có một cách, thức ăn đóng gói cho khỉ có sẵn đây, các chị có mua không? Hóa ra có chuyện đó ư, thức ăn để trao đổi với đồ bị giật? Một lối ra duy nhất, không có cách khác. Vẫn hơn.

Chúng tôi theo người bảo vệ vào một cái chốt, trả tiền cho mấy gói thức ăn được lấy ra từ một chiếc tủ mát. Chắc chắn chuối và bánh quy đã quá nhàm với lũ khỉ, thức ăn công nghiệp bao giờ cũng mê ly như bim bim với lũ trẻ, chỉ vì họ làm giỏi, làm để ăn phải nghiện. Người bảo vệ lấy tiền, cất tiền, ra hiệu cho chúng tôi đứng tại chỗ, một mình cậu ấy “làm việc” với tên cướp. Loáng cái, cậu ta đã cầm về được cây kính xước. Kính có giá 200 USD nhưng được bảo hiểm, chúng tôi đã phải ra tận Ban quản lý xin một tờ biên bản đóng dấu để cô bạn Mỹ đem về cho việc đền bù.

Tôi nghĩ, nghĩ mãi, có không sự liên quan hữu ý giữa chuyện lũ khỉ chuyên giật đồ quý với những gói thức ăn để mua bán của cánh bảo vệ? Sĩ diện quốc gia, tôi chỉ nghĩ trong bụng và cũng không biết các cô bạn Mỹ có nghĩ như tôi không nữa.

(Kiến thức gia đình số 45)

Xem thêm
4,2 triệu Euro hỗ trợ nông dân ĐBSCL làm nông nghiệp sinh thái, thông minh

Trà Vinh Dự án được tài trợ bởi Liên minh Châu Âu và triển khai tại các tỉnh Đồng Tháp, Kiên Giang và Trà Vinh, với tổng vốn đầu tư 4,2 triệu Euro.

Du khách ở TP.HCM sắp được trải nghiệm xe điện

TP.HCM Sẽ có 70 xe điện được đưa vào phục vụ khách. Thời gian hoạt động từ 6-24 giờ hằng ngày, thí điểm trong 2 năm (từ quý II/2024 đến hết năm 2025).

Chuyện làm du lịch ở miền núi Phú Thọ: [Bài 1] Đồi chè Long Cốc, nàng tiên không ban cho dân được mấy tiền

'Không mấy ai nhìn ra giá trị của rừng Xuân Sơn, Tân Sơn nên bỏ lỡ cơ hội phát triển du lịch', TS. Ngô Kiều Oanh tiếc rẻ.

Bình luận mới nhất