Phó giáo sư Phan Thị Hà Dương học Đại học tổng hợp Toán đến hết năm thứ ba thì sang Pháp. Chị làm tiến sĩ Toán - tin và làm maitre de conférences tại Paris 7 năm 26 tuổi. Năm 2005 chị về nước công tác tại Viện Toán học. Phan Thị Hà Dương là con gái cố giáo sư Phan Đình Diệu, nhà toán học, nhà khoa học máy tính nổi tiếng của Việt Nam.
Đêm trên sa mạc Sahara lạnh buốt, cái lạnh đến bất ngờ không hẹn trước. Chỉ cần tia nắng cuối cùng của hoàng hôn tan trong mịt mùng cát là cái nóng gắt gao của buổi chiều cũng thoắt bay đi.
Tôi nằm trong lều trên sa mạc. Dưới lưng tôi là tấm thảm rộng của cả lều, một lớp thảm dạ làm giường, một lớp chăn len. Trên ngực tôi hai lớp chăn len dày. Nhưng vẫn lạnh. Như thể một bàn tay buốt giá đang bóp nghẹt tim tôi.
Trằn trọc mãi không biết làm sao trốn chạy cái lạnh, tôi vùng dậy, khẽ khàng bước qua hai cái giường bên cạnh - họ đi thành đôi nên hẳn là ấm lắm, rồi vén cửa lều ra ngoài.
Cái lạnh một lần nữa ùa kín mặt tôi, nhưng mang trong mình hơi giá rét rượi mát của thiên nhiên của một đêm đầy sao lấp lánh.
Đằng kia sáng lên một đốm lửa, tôi tiến lại. Hóa ra một nhóm người đang ngồi bên nhau đốt lửa sưởi ấm trong đêm.
Tôi ngồi xuống một cây gỗ rộng, hơ đôi bàn tay cóng trên lửa nóng, cảm nhận hơi ấm lan dần lan dần qua da, qua thịt, vào đến tim mình.
Mọi người đang hát, có cô gái ngả đầu vào bạn trai, có người đàn ông trầm ngâm hút thuốc, có nhóm bạn tựa lưng vào nhau...
Thế rồi mắt lim dim người đung đưa như say tự lúc nào tất cả im lặng lắng nghe một chàng thanh niên kể chuyện. Khuôn mặt trong trẻo và đôi mắt sâu thăm thẳm xa xôi. Chàng trai làm tôi nhớ đến vẻ đẹp của Nốt ruồi trong Nghìn lẻ một đêm, và cũng làm tôi ngờ ngợ như đã gặp. Ô tôi nhận ra rồi, cái ánh mắt này đã mở tròn hoảng hốt trong hoàng hôn trên đồi cát. Ô chính là cậu đấy ư, người đã làm tấm áo dài xanh của tôi bị xẻ làm đôi. Chiều nay khi chạy theo tôi vì sợ tôi sẽ lăn không dừng trên đồi cát - ừ tôi đúng là điên thật mặc áo dài và nằm trên đỉnh đồi lăn xuống với vận tốc ngày càng tăng đến chóng mặt quay cuồng - cậu đã vô tình chạm vào vạt áo tôi, trong cái đà lăn nhanh vút ấy tôi nghe tiếng xé tan tác xát vào lòng. Và vậy là Sahara đã lấy mất của tôi tà áo xanh.
Bây giờ trong khi tôi nhâm nhi một ly vang nóng trong ánh lửa bập bùng này ly vang như những đêm Noel trên tuyết của dãy Alps năm xưa, thì Nốt ruồi đang kể chuyện cổ tích, chuyện về những hạt cát bay đến từ phương nào, về những đoàn người Berber bóc hạt argan trên sa mạc, trong hơi ngà say tôi thấy lướt qua mắt mình những dãy núi hùng vĩ dữ dội pha màu đen và đỏ không một bóng cây xanh, những làng mạc xác xơ lơ thơ vài nóc nhà tường đỏ, những vầng trán đàn ông khắc khổ, những đôi mắt phụ nữ buồn rầu, những gương mặt trẻ thơ ngơ ngác.
Những câu chuyện của cậu trong đêm nay cũng làm tôi nhớ đến người đàn bà trong phim Xa mãi Phi châu ngồi bên đống lửa và kể chuyện cổ tích, cứ mỗi người nói một câu thôi và cô sẽ bắt đầu chuyện cổ tích từ câu nói đó.
Rồi Nốt ruồi đố những câu đố như trong Edop, như những người đàn bà huyền bí của thành Bagdad từng đố. Ai cũng đoán, những câu đoán và gợi ý đưa chúng tôi gần nhau hơn trong những hình dung những tưởng tượng mơ hồ hư ảo.
Lạ lùng thay đầu óc tôi bỗng nhạy cảm khác thường, tôi đoán ra rất nhiều câu đố.
Và tôi cũng đố, tôi đố một câu mà ngày xưa cậu Văn Như Cương đã đố bọn tôi:
- Có một lần làng quê mất điện, bầu trời mùa thu không có trăng sao, một người đàn ông lái chiếc ô tô cũ kỹ đã vỡ đèn trên đường. Bỗng một thiếu phụ vận váy đen dài đi ngang qua đường. Vậy mà người đàn ông đã kịp phanh lại không đâm vào nàng. Vì sao?
Ô những người bạn tứ xứ của tôi, các bạn bắt đầu đoán bắt đầu tưởng tượng thêm thắt cho câu chuyện, cả tình yêu, cả hận thù, cả kiếp trước. Chẳng ai đúng cả.
Cuối cùng sau nhiều lần đoán sai, Nốt ruồi bật kêu lên thích thú và đoán lần cuối. Cậu đã đúng.
Cậu mời tôi nhảy một điệu tôi không biết, cậu dạy cho tất cả mọi người, và các bạn cậu đập trống và lắc lắc những quả lắc đồng kẽm gì đó phụ họa. Điệu nhảy nào tôi không hay chỉ biết đến lúc nó quay tròn cả hai quay tròn mỗi lúc mỗi nhanh, không còn nhìn thấy gì chỉ thấy loáng thoáng ánh lửa lướt qua, cát lướt qua, những túp lều lướt qua, và những vì sao nữa cũng lướt qua, như sao băng.
Hay là chính sao băng?