Theo thông báo từ LĐBĐ châu Á (AFC), Viettel sẽ thi đấu AFC Champions League từ 21/4 đến 7/5. Vào cuối tháng 5, ĐTVN sẽ lên đường đá nốt 3 trận ở vòng loại World Cup, và phải hoàn thành trước hạn 15/6. Ngay khi kết thúc giải này, những tuyển thủ của chúng ta cũng không kịp nghỉ ngơi, bởi cuối tháng 6, Hà Nội và Sài Gòn phải ra sân tại AFC Cup.
Tính riêng những tuyển thủ của ba CLB Viettel, Hà Nội và Sài Gòn, họ gần như không có thời gian nghỉ từ giữa tháng 4 đến hết tháng 6, nhằm phục vụ hai mặt trận quan trọng nhất mùa giải.
Điều đáng nói, lịch thi đấu dày đặc không những ảnh hưởng tới thể lực của các tuyển thủ ở ba đội, mà còn tác động đến 11 CLB còn lại của V-League. Nguyên do bởi, ba giải đấu châu lục đều thi đấu tập trung. Các cầu thủ phải cách ly tập trung suốt thời gian diễn ra giải, và không được di chuyển luân phiên về nước để đá giải quốc nội như châu Âu.
Đó là một thách thức lớn cho những nhà tổ chức bóng đá, bởi V-League trong điều kiện tốt nhất, chỉ trở lại vào giữa tháng 3. Nghĩa là giải chỉ đá chừng một tháng, rồi lại nhường lịch cho các đại diện của nền bóng đá nước nhà mang chuông đi đánh xứ người.
Theo công bố của LĐBĐ Việt Nam (VFF), để kịp hoàn thành mùa giải 2021 đúng hạn, mỗi đội phải giảm thời gian nghỉ xuống còn 4 ngày giữa hai vòng. Một CLB V-League mùa này còn nhiều nhất là 18 vòng, nghĩa là họ cần tối thiểu 12 tuần, tương đương ba tháng. Khi đá một tháng, kể từ tháng 3, mùa giải vẫn chưa trôi qua được một nửa, và còn rất nhiều thách thức phía trước, nhất là trước sự khó lường của dịch SARS-CoV-2.
Từ trước đến nay, việc các giải đấu châu lục chen ngang giữa giải VĐQG là điều tối kỵ, bởi nó làm khó cho việc tính toán điểm rơi cũng như thể lực các cầu thủ. Tại châu Âu mùa trước, và nhiều nước châu Á mùa này, họ thay đổi lịch thi đấu để hoàn thành trọn vẹn giải VĐQG, trước khi cách ly tập trung đá giải châu lục.
Đó là điều mà V-League chưa thể có trong tương lai gần, khi cơ cấu mùa giải vẫn là bắt đầu từ mùa xuân và kết thúc vào mùa thu. Cách sắp xếp này là sản phẩm từ quá khứ, khi các giải đấu lớn như SEA Games, AFF Cup đều diễn ra vào cuối năm. Nhưng trong bối cảnh mới, khi mục tiêu của nền bóng đá Việt Nam không còn bó gọn trong Đông Nam Á nữa, chúng ta gặp khó khi phải đá dàn trải ở cả mùa hè.
Thái Lan sớm đã nhìn được bất cập này và thay đổi triệt để trong mùa này. Họ chấp nhận kéo dài một mùa giải qua hai năm, để giúp Thai League có lịch thi đấu giống châu Âu, nghĩa là bắt đầu vào mùa thu, và kết thúc vào mùa hè. Điều ấy giúp các CLB xứ chùa Vàng không bị vướng, dù tham dự AFC Champions League, AFC Cup. Đội tuyển Thái Lan cũng dễ hội quân hơn để chuẩn bị cho vòng loại World Cup.
Thay đổi lịch thi đấu, vốn tồn tại hàng chục năm, là điều không đơn giản. Nhưng vì sự phát triển của nền bóng đá, chúng ta dĩ nhiên không thể bỏ qua.