Từ hàng trăm năm trước, các bậc tiền bối đã nhìn ra vùng đất “địa lợi - nhân hòa” này để an cư. Đó là ngôi làng cổ Đông Hòa Hiệp, xã Đông Hòa Hiệp, huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang.
“Cửu đại mỹ gia”
Nằm trên tuyến đường TL875, cách QL1A khoảng 6km, làng cổ Đông Hòa Hiệp có 7 ấp, với gần 4.000 hộ gia đình. Xưa kia, người dân mưu sinh chủ yếu từ trồng cây ăn trái đặc sản như xoài cát Hòa Lộc, vú sữa Lò Rèn, sầu riêng, măng cụt, nhãn, buởi... và các nghề thủ công truyền thống như bánh cốm, bánh tráng, bánh phồng… Nhưng từ nhiều năm nay, Đông Hòa Hiệp còn có nguồn thu nhập không nhỏ từ du lịch.
Vào đến Đông Hòa Hiệp, thấy không khí chợt dịu mát, không còn cảm giác ngột ngạt của đô thị. Những con đường bê tông không chỉ rợp bóng cây mà còn có hương thơm của nhiều loại hoa được trồng dọc 2 bên.
Ngoài những ngôi nhà cổ, những vườn cây trái sum xuê, Đông Hòa Hiệp còn được thiên nhiên ban tặng một vị trí “địa lợi”. Từ đây có thể dễ dàng lên xuồng, ghe đi đến các điểm du lịch ở Cái Mơn của tỉnh Bến Tre, Bình Hòa Phước ở Vĩnh Long. Nhờ vậy mà làng cổ Đông Hòa Hiệp trở thành điểm đến hấp dẫn.
Ngôi nhà cổ đầu tiên chúng tôi ghé tham quan là nhà họ Trần, tọa lạc tại số 22 Phú Hoà, ấp Phú Hòa. Người tiếp quản ngôi nhà là ông Trần Tuấn Kiệt, đời thứ 5 dòng họ Trần, cùng với họ Phan, đây là 2 dòng họ lớn nhất ở Đông Hòa Hiệp. Tiếc là năm 2011, ông Kiệt không may qua đời do bạo bệnh. Vợ ông, bà Lê Thị Chính, thay chồng tiếp quản và chăm sóc ngôi nhà.
Ngôi nhà nhà này nổi tiếng bậc nhất làng cổ bởi không chỉ là là một trong số ít ngôi nhà lâu đời nhất ở Đông Hòa Hiệp, mà còn được mệnh danh là “cửu đại mỹ gia” của Việt Nam. Tức 1 trong 9 ngôi nhà cổ đẹp nhất Việt Nam do tổ chức di sản văn hóa Jica Nhật Bản đánh giá năm 2002.
Theo thông tin từ bà Chính, ngôi nhà bắt đầu khởi công xây dựng năm 1828, và hoàn tất sau đó… 10 năm. Nhà có diện tích sử dụng gần 1.000m2, kiến trúc kiểu chữ Đinh với 3 gian, 2 chái, 108 cây cột, toàn bộ được làm từ các loại gỗ quý như lim, cẩm lai, giáng hương, căm se. Tất cả đều được chạm trổ hoa văn tinh xảo. Mái nhà lợp ngói âm dương, một hàng sấp, một hàng ngửa xen kẽ.
Kèo cột được thiết kế kiểu chồng rường đặc trưng. Phần liễn song hồng phía trước nhà được làm bằng gỗ căm se hình vuông xếp so le để lấy ánh sáng và khí trời. Các liễn đối bên trong và tranh treo tường đều được khảm xà cừ lộng lẫy. Nối liền các trụ chính của căn nhà là hệ thống bao lơn chạm trổ công phu từ những tấm gỗ vuông với họa tiết mô phỏng các hình thức sinh hoạt dân gian và tín ngưỡng văn hóa của người phương Nam.
“Nghe nói ngày xưa chỉ quan chức mới được làm nhà 5 gian, 2 chái?”, tôi hỏi. Bà Chính đáp: “Đúng rồi. Đây là 3 gian 2 chái, hay gọi là nhà 5 căn thôi. Còn nhà 5 gian 2 chái, tức là nhà 7 căn, chỉ có vua chúa, quan chức lớn của triều đình mới được làm. Dân thường, dù có tiền làm vài chục căn cũng không được làm 5 gian 2 chái. Ba chồng tôi kể lại là ông cố nội từng làm quan, nhưng là quan văn kiêm bốc thuốc giúp người nghèo nên cũng không giàu có để làm nhà to, chỉ đủ tiền mua nhà gỗ nhỏ có sẵn. Đến đời ông nội, do làm điền chủ, cũng giàu có nhưng lại không làm quan, nên ngôi nhà gỗ to sau này chỉ được làm như thế”, bà Chính nói.
Đông Hòa Hiệp có 7 ngôi nhà cổ xây dựng từ 150-220 năm trước như nhà ông Xoát, ông Kiệt, ông Ba Đức, ông Cai Huy, ông Mười Võ….ngoài ra, còn có 29 ngôi nhà khác tuổi đời từ 80-100 năm, 3 ngôi chùa và 1 ngôi đình.
Trăn trở
Một ngôi nhà cổ khác ở Đông Hòa Hiệp cũng nổi tiếng không kém nhà ông Kiệt, đó là nhà cổ Ba Đức (ông Phan Văn Đức), truyền nhân thứ 6 dòng họ Phan. Ngôi nhà xây dựng năm 1850 này ở số 155, ấp An Lợi, nằm sát bờ sông, quanh năm mát rượi gió trời.
Khác với kiến trúc đặc trưng Nam bộ của nhà ông Kiệt, nhà ông Ba Đức là sự kết hợp kiến trúc Đông - Tây. Bên ngoài xây kiểu Pháp, nhưng bên trong, toàn bộ vật dụng, từ mái đến nền nhà, đều là kiến trúc thuần Nam bộ với rường, cột, kèo gỗ, tất cả đều được chạm khắc tinh xảo.
Ngôi nhà cổ ông Ba Đức nổi tiếng bởi ngoài tuổi đời hơn 160 năm, nó còn có khuôn viên vườn rộng tới hơn 2ha, rợp bóng mát của cây và mùi hương của các loại cây kiểng.
Bắt đầu từ năm 2006, làng cổ Đông Hòa Hiệp được tỉnh Tiền Giang chọn làm một trong những điểm phát triển du lịch nông thôn của tỉnh, ngôi nhà cổ của ông Ba Đức là 1 trong 2 ngôi nhà đầu tiên ở đây đăng ký dịch vụ du lịch Homestay và trở thành một trong những điểm đến hấp dẫn du khách nước ngoài. Phía sau nhà cổ, ông Đức xây 16 phòng nghỉ dưỡng với đầy đủ tiện nghi. Trong thời gian lưu trú, khách có thể tham gia các sinh hoạt hàng ngày với gia đình, làm vườn, đi chợ, cùng tham gia làm bếp với chủ nhà.
Nói về phát triển du lịch ở Đông Hòa Hiệp, chủ nhân những ngôi nhà cổ đều có những trăn trở, cho rằng vẫn chưa khởi sắc, chưa phát triển. Bởi cách làm chưa bài bản, chưa có tầm.
Theo ông Đức, du lịch ở Đông Hòa Hiệp đã phát triển từ khá lâu, mỗi năm có hàng trăm ngàn lượt khách đến. Nhưng không bài bản, mà chủ yếu vẫn mang tính tự phát, người dân liên kết với các công ty du lịch thống nhất chương trình du lịch theo yêu cầu của khách. Vì thế, sự phát triển chưa đồng đều, có những nhà cổ khách viếng thăm thường xuyên, cũng có những nhà khách chỉ ghé qua xem rồi đi chứ không lưu lại. Nguyên nhân là do nhận thức của các hộ làm du lịch, nên chất lượng sản phẩm du lịch chưa tốt, chưa làm hài lòng khách.
"Ngoài những ngôi nhà cổ là di sản của cha ông, ở đây còn có nhiều sản vật, trái cây ngon, món ăn dân dã của quê mình, rồi cả nét văn hoá đặc trưng vùng sông nước nữa. Khách nước ngoài đến đây họ rất thích, nhưng mình cũng cần phải có cái tâm, cái trách nhiệm, chứ nếu chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt thì người ta sẽ 1 đi không trở lại”, ông Phan Văn Đức.