Thương vụ Michael Keane gần đây là ví dụ. Trung vệ 24 tuổi là hợp đồng đắt giá nhất lịch sử Everton, với số tiền chuyển nhượng lên đến 30 triệu bảng. Tuy nhiên vào tháng trước, đội bóng cũ Man Utd hoàn toàn có thể mua anh từ Burnley với số tiền ít hơn 5 triệu.
Lý do là bởi điều khoản phụ mà đội bóng thành Manchester đã gài vào khi bán sao trẻ người Anh cho Burnley. Theo đó, “Quỷ đỏ” được hưởng 25% số tiền chuyển nhượng từ việc Burnley bán Keane cho đội thứ ba. Nếu Man Utd mua lại cầu thủ cũ, số tiền này coi như về không. Trong trường hợp chuyển sang Everton, như anh đã chọn, đội chủ sân Old Trafford nghiễm nhiên đút túi 7,5 triệu bảng.
Những điều khoản phụ, dạng như “Quỷ đỏ” cài vào trong hợp đồng bán Michael Keane ngày càng trở nên phổ biến, và nó là một tác nhân đẩy giá cầu thủ lên cao. Chẳng hạn như cách đây một năm, Everton hoàn toàn có thể để John Stones, hậu vệ đắt giá nhất lịch sử bóng đá Anh, ra đi với giá khoảng 40 triệu bảng. Nhưng vì 15% lợi tức mà Barnsley cài vào khi nhượng Stones năm 2013, Everton buộc phải nâng giá bán lên thành 47,5 triệu để bảo toàn 40 triệu tiền lãi.
Dù vậy, Keane và Stones không phải hợp đồng mang lại nhiều lợi ích nhất cho đội bóng cũ. “Danh hiệu” này thuộc về Kevin De Bruyne. Khi Chelsea đồng ý để tiền vệ người Bỉ cập bến Wolfsburg, họ đã đưa vào điều khoản, nhận 25% số tiền lãi của đội bóng Đức từ việc bán cầu thủ này.
Nếu Wolfsburg để De Bruyne ra đi với giá 18 triệu bảng, số tiền họ bỏ ra để sở hữu anh từ Chelsea, hoặc thấp hơn, đội chủ sân Stamford Bridge sẽ không được gì. Tuy nhiên, ngôi sao sinh năm 1991 đã chơi quá hay, trở thành vua kiến tạo ở Bundesliga, và buộc Man City phải móc hầu bao 55 triệu bảng để chiêu mộ.
Với vị thế bên thứ ba, Chelsea hài lòng nhận 10 triệu bảng từ 25% số tiền lãi của Wolfsburg.