Ngày mai sinh nhật cậu út của tôi, anh chàng vẫn vô cùng trẻ con, luôn thích thơm má mẹ và ôm mẹ, anh chàng mà chỉ cần nghĩ tới thôi là tôi đã cảm thấy nguồn nhựa sống dạt dào trong người con như đã lan tỏa sang mẹ.
Nhưng hôm nay tôi sẽ không viết nhiều về niềm vui các con đem lại mà tôi sẽ viết về niềm vui khi được làm mẹ.
Chính nhờ có việc sinh ra các con mà tôi hiểu rằng tôi hạnh phúc sao khi sinh ra được là phái nữ.
Suốt tuổi thơ tôi là một cô bé nghịch ngợm, hay lý sự, tất cả những lúc cả lũ con gái bị phạt thì các thầy cô chẳng cần truy xét gì sẽ tóm cổ tôi luôn - là đứa đầu têu. Nhiều lúc tôi ước mình là con trai, là con trai thì không ai chê tôi nghịch, là con trai tôi thả sức tang bồng, là con trai chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn, khoáng đạt hơn, liều lĩnh hơn, bay tới những chân trời xa hơn.
Nhưng vì rằng tôi không thể thay đổi được số phận nên tôi quyết tin vào điều là con gái chẳng kém gì con trai, con gái cũng thông minh, con gái cũng nhanh, con gái cũng liều. Và mỗi khi có ai đó chê bai hay đặt ra những giới hạn cho con gái là tôi lại nghĩ họ thật là ấu trĩ, lạc hậu.
Sau này khi đã lớn lên, tôi thật sự công nhận rằng có những điều con gái không thể bằng con trai được. Cũng có thể cùng một trí thông minh như nhau, nhưng sự tập trung đã rất khác nhau. Con gái khó có thể ngồi hàng giờ hàng ngày hàng tuần như khi xưa để nghĩ mãi nghĩ mãi một bài toán khó, thể nào rồi cũng sao nhãng, rồi cũng mơ mộng, rồi cũng lãng đãng sương mù. Con gái nhạy cảm, con gái không đủ phũ như con trai nên sự hài hước thường thua một bậc.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vì là con gái, cảm thấy tất cả vẻ dịu dàng mềm mại xinh tươi của những cô gái mà các chàng trai không bao giờ có được. Vậy nên, một cách nào đó cán cân có vẻ công bằng, sinh ra là con trai hay là con gái đều thích như nhau cả, thật là khó so sánh.
Chỉ đến khi tôi sinh con. Chín tháng mang thai thật đẹp, thật vui tuyệt vời, chúng tôi đã vứt hết đồ đạc cũ và dốc tiền tiết kiệm ra sắm sửa lại tất cả là đồ mới, từ giấy dán tường đến bàn ghế tủ giường, thậm chí cưa cưa đục đục cả cái tủ bếp mới, ôi chúng tôi đã làm tất cả để chờ đón đứa con đầu lòng. Và dạo ấy sao chẳng mệt gì cả.
Nhưng khi sinh con, ôi sinh con đau chưa từng thấy, và sau đó, sau đó cả người tôi yếu ớt vô cùng. Mẹ bảo sinh con xong là người yếu mềm như con sứa. Tôi còn thấy hơn cả thế nữa, cứ như thể tôi vừa lột xác vậy, và giờ đây là một cơ thể hoàn toàn mới, cả khoảng trống mênh mông trong cơ thể và những cơn đau, và xót xa như rụng bàn tay. Dường như tất cả sinh lực của cơ thể dẻo dai khi xưa đã dồn cho con trai bé bỏng đang tròn xoe đôi mắt ngây thơ. Dường như tôi được sinh ra lần thứ hai.
Trong trạng thái cơ thể đau đớn và yếu đuối, tinh thần tôi bay vút lên và tôi cảm giác mình đã chạm đến chân Người, hỡi Thượng đế! Như thể tôi đã đạt đến cái quyền năng của Thượng đế là tạo ra một thiên thần đáng yêu và sinh động đến dường kia. Tôi muốn nói với Người biết bao nhiêu rằng tôi hạnh phúc, tôi cảm ơn Người đã sinh ra tôi là một cô bé để bây giờ tôi chạm được đến sự bí mật này.
Đúng, giây phút ấy tôi cảm thấy như mình đang nắm giữ Sự bí mật, đang chia sẻ một bí mật mà chỉ có tôi và Thượng đế biết. Và trời ơi, thật kỳ lạ chưa, tôi thấy thương cho những người đàn ông, họ sẽ không bao giờ được biết. Không bao giờ. Không cách nào. Họ sẽ chỉ là những người đứng ngoài cánh cửa bí mật, với trăm ngàn tưởng tượng tò mò, trăm ngàn cố gắng không ngơi nghỉ để có thể cảm nhận, có thể chia sẻ, nhưng dẫu thế tất cả những khao khát nỗ lực ấy vẫn chỉ cho họ một thoáng cảm nhận lờ mờ hư ảo, và chẳng bao giờ họ chạm được vào Sự thật.
Cơn đau cũng như Tình yêu vậy, ta chỉ có thể biết niềm hạnh phúc mà nó mang lại khi ta trải nghiệm nó.