Bạn Thiệp

Nguyễn Hồng Hưng - Thứ Hai, 14/11/2022 , 11:00 (GMT+7)

Mến bạn, Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp đã tặng "Những ngọn gió Hua Tát" cho họa sỹ Nguyễn Hồng Hưng. Chùm truyện này về sau in trên các sách đều có lời đề tặng đó.

Họa sỹ Nguyễn Hồng Hưng (bên trái) cùng nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Ảnh: Trần Cao.

Khi xưa Nguyễn Huy Thiệp mới về trở lại Hà Nội, xin được việc làm ở NXB giáo dục. Chỗ Thiệp làm là tòa nhà to lớn ở phố Lê Thánh Tông. Tòa nhà xây từ thuở Pháp thuộc. Thiệp làm can vẽ những hình vẽ in trong sách giáo khoa Toán, Lý, Hóa. 

Khi cơ quan nhiều việc, các nhân viên làm không xuể phải chia ra mang về nhà làm ngoài giờ cho kịp kế hoạch. Thiệp mang việc về nhà làm cũng không xuể, nên tìm thuê ngoài cho kịp để không làm nhỡ việc của cơ quan. Khó khăn mới xin được chuyển từ miền núi về. Không thể để mắc bất kỳ lỗi lầm nào.

Một anh tên là Quốc Văn từng học điêu khắc nên biết tôi. Và cũng biết tôi làm tốt việc của Thiệp, nên giới thiệu tôi với Thiệp. Tôi nhớ không chính xác thời gian, nhưng chỉ đâu đó 1980 hay 1981. 

Từ đó qua công việc dần dần chúng tôi thân nhau, trao đổi với nhau nhiều chuyện ngoài công việc. Mọi trao đổi cà kê dê ngỗng thường tự nhiên hướng về văn chương.

Một hôm Thiệp nói với tôi: “Tôi đang viết truyện ngắn, tôi muốn đọc ông nghe để ông xem thế nào”. Tôi nói: “Ông mang đến đọc tôi nghe”. 

Tôi vừa nói xong thì Thiệp rút từ trong bụng ra tập giấy khoảng mươi tờ gấp dọc. Đó là bản thảo truyện ngắn của anh.  

Anh đọc luôn, và tôi chăm chú nghe. Đọc xong anh im lặng chờ xem tôi nói gì. 

Tôi nói: “Hay, nhưng nghe thêm mới có ý kiến được”. 

Từ hôm đó gần như sáng nào Thiệp cũng đến nhà tôi ở 46 Trần Nhật Duật rủ tôi đi cà phê trò chuyện dông dài trời biển. Vài ba hôm lại đọc tôi nghe một truyện ngắn. Hồi đó chưa có từ “chém gió”.

Cứ thế một thời gian, có lần tôi nói với  Thiệp: “Ông viết truyện ngắn hay nhất nước. Ông tập trung lại đánh máy thành nhiều tập rồi gửi đi các báo”.

Thiệp nói: “Đánh máy hai ba truyện thì được, đánh hết ra tốn tiền lắm tôi chưa có”. Tôi bảo: “Ông chọn ra mươi lăm truyện và đưa hết cho tôi đánh máy cho”.

Thế là tôi cầm tập bản thảo của Thiệp đến một ông đánh máy giỏi, nhanh, có máy đánh chữ đời mới rõ và đẹp tới tận tờ cuối táp. Mỗi táp có bốn lớp giấy kẹp với bốn lớp giấy than, nên tờ cuối cũng hay bị nhòa mờ nếu máy đánh chữ không mới.

Ông đánh máy chữ nhà ở Hàng Bồ có tên Phan Cảnh Trác. Ông Trác vừa đánh máy vừa bán sách cũ. Tôi đã mua được ở đấy trọn bộ “Thượng chi văn tập” của cụ Phạm Quỳnh. 

Tôi và Thiệp đã chia đôi số bản đánh máy đó để đưa đi các báo, hay ai đó có uy tín trong giới văn chương.

Thiệp đưa báo Văn nghệ, báo Tiền Phong, và vài bạn nhà văn đàn anh mà Thiệp quen. Còn tôi đưa đến cụ Hoàng Ngọc Hiến kèm lời nói về Thiệp theo chủ quan của tôi. 

Họa sỹ Nguyễn Hồng Hưng (bên phải) cùng nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Ảnh: Trần Cao.

Cụ Hiến lúc đó đang mê mải chuyện “nhân chi sơ tính bản ác”, nên khi xong khúc dạo đầu về “tính bản thiện và tính bản ác” với cụ, tôi bèn đặt tập bản thảo của Thiệp lên bàn, nói: “Em đọc thấy hay nhất nước anh ạ. Em nhờ anh đọc cho nó nhé. Bạn thân của em”.

Cụ mở to mắt thấy cả lòng trắng, nói “thế cơ à” rồi để luôn vào ngăn kéo đã mở sẵn 1/2. Cụ sập ngăn kéo lại nói thêm: “Hôm nay Nguyễn Đăng Mạnh hẹn mình đi ăn thịt chó, Mạnh đến bây giờ, Hưng ngồi đây lát đi cùng bọn mình”. 

Hôm đó tôi tốt duyên được ăn thịt chó với hai bậc bề trên cao nhân của làng văn.

Trong khoảng thời gian đó truyện của Thiệp có được xuất hiện trên báo nhưng không tạo được tiếng tăm gì, cho đến khi tuần báo Văn nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam in truyện ngắn “Tướng về hưu” của Thiệp.

“Tướng về hưu” là truyện tôi bảo Thiệp đọc tôi nghe ba lần. Một truyện thương tâm vượt xúc động khóc. Truyện đó 1987 được một nhà xuất bản ở TP Hồ Chí Minh chọn in cùng vài truyện khác thành tập truyện ngắn có tên “Tướng về hưu”. 

Cụ Hoàng Ngọc Hiến đã kịp bay vào Sài Gòn, kịp viết tại chỗ lời giới thiệu nổi danh và còn nguyên giá trị đến hôm nay bởi câu: “Tôi không chúc bạn thuận buồm xuôi gió”. 

Còn nhà văn Nguyễn Khải đàn anh cây đa cây đề văn chương thời đó (1987) thốt lên: “Sẵn sàng đánh đổi truyện ngắn này với tất cả các tác phẩm viết ra trong 30 năm cầm bút trước đây”.

Tôi cũng có một kỷ niệm đổ khuôn sống gương mặt cụ Nguyễn Khải, cụ Văn Cao và cụ Nguyên Ngọc. Nhưng đó là chuyện của điêu khắc, tôi sẽ kể vào dịp khác.

Tiếng tăm Nguyễn Huy Thiệp ngày càng lớn trên bước đường sáng tác văn chương. Nhà xuất bản Văn học đã in tuyển tập truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp với tiêu đề “Như những ngọn gió”. Tôi vui vì làm bìa cho tuyển tập đó. 

Trước khi in tuyển tập “Như những ngọn gió”, Thiệp đã mang cả tập bản thảo dầy cộp đến tôi chơi chuyện trò cà kê dê ngỗng như mọi khi. Chỉ khác lần này Thiệp vui nhiều, cùng tôi hàn huyên nhiều chuyện. Khoái chí mở bản thảo đọc lại cho nhau cùng nghe những đoạn văn làm cả hai tâm đắc, cùng cười sướng. Khi gần ra về Thiệp nói: “Tôi đề tặng ông tập truyện này”. Tôi nói ngay: “Sự nghiệp lớn của ông không tặng thế được. Tôi chọn một truyện rồi ông đề tặng là được”. 

Tôi đã chọn “Những ngọn gió Hua Tát”. Chùm truyện này về sau in trên các sách đều có lời đề tặng Nguyễn Hồng Hưng.

Nguyễn Huy Thiệp có viết một truyện ngắn mà tôi thích hơn cả bộ ba nổi tiếng “Vàng lửa - Phẩm tiết - Kiếm sắc”. Đó là truyện “Chú Hoạt tôi”, đăng lần đầu trên báo Nông nghiệp Việt Nam.

Lần đó tôi và Thiệp rủ nhau đi Ba Vì chơi thăm danh họa Lưu Công Nhân. Đi bằng xe máy. Chúng tôi đi hai xe. Thiệp chạy chiếc Chaly, tôi chạy Dream. Lần đi đó tôi được cụ Lưu Công Nhân giải thích cụ gốc Hoa có họ kép “Lưu Công”. Vì bố mẹ mong con nên người đã đặt tên cụ là “Nhân”. Hai chữ “Công Nhân” họ kép của cụ không hiểu như những cái tên “tin tưởng” hay “quyết thắng”.

Trên đường đi mệt đâu nghỉ đó. Chúng tôi đã ăn trưa trong một quán bên đường. Bà chủ quán cởi mở vui chuyện với khách.

Thiệp chỉ lên vách nơi treo nhiều ảnh gia đình chủ quán rồi nói “Treo nhiều ảnh thế”. Bà chủ mau mồm miệng kể hết từng người trong ảnh. Nào kỵ tôi, nội tôi, bà tôi... vị này dạy học vị kia chánh tổng...

Điều bất ngờ là những chuyện mơ hồ đó đã cho Thiệp liên tưởng viết truyện ngắn “Chú Hoạt tôi”. Nếu ai đã đọc “Chú Hoạt tôi” sẽ thấy truyện đó không hề có cốt truyện kỳ vĩ, những nhân vật xuất chúng hay những người đàn bà đẹp hút hồn người.

Truyện đó không có lòng cao thượng để xúc động ngưỡng mộ học hỏi, cũng không có tội ác ghê rợn trời tru đất diệt. Truyện thật bình dị đọc mà thấy như nhan nhản khắp nơi những gia đình khó khăn mà còn phải làm người tốt, với một người bà con tật nguyền. Một truyện hiện thực tới mức cực thực về hoàn cảnh “lá rách đùm lá nát”. 

Trong mớ lá rách nát đùm vào nhau đó chi chít những chi tiết hài hước đen. “Chú Hoạt tôi” là một truyện mà từng chữ cứ như giễu cợt lòng trắc ẩn của người đọc. Một truyện bi hài người đọc không thể cười.

Nghĩ lại thấy duyên nợ gì với báo Nông nghiệp Việt Nam mà nhiều truyện của Nguyễn Huy Thiệp lần đầu đăng ở báo này: Mưa Nhã Nam, Sống dễ lắm, Chuyện ông Móng, Chú Hoạt tôi, Những người muôn năm cũ, Bài học tiếng Việt, Đưa sáo sang sông, Bài học chưa xa… Không biết có phải vì một câu Nguyễn Huy Thiệp đã viết: “Mẹ tôi là nông dân, tôi sinh ra ở nông thôn”.

Nguyễn Hồng Hưng
Tin khác
'Trời đã mới người càng nên đổi mới'
'Trời đã mới người càng nên đổi mới'

Bước vào kỷ nguyên mới - kỷ nguyên vươn mình của dân tộc, ta hãy cùng đọc, cùng ngẫm để cùng thấm tư tưởng sống này của Phan Bội Châu.

Nhà nghiên cứu đam mê khám phá phong tục thờ cúng cổ truyền
Nhà nghiên cứu đam mê khám phá phong tục thờ cúng cổ truyền

Nhà nghiên cứu Trung Chính Quách Trọng Trà nhân dịp Tết Ất Tỵ vừa giới thiệu cuốn sách ‘Thờ cúng cổ truyền Việt Nam – Nghi lễ và thực hành nghi lễ’.

Sài Gòn cuối năm âm thầm bao nhiêu thương nhớ
Sài Gòn cuối năm âm thầm bao nhiêu thương nhớ

Sài Gòn cuối năm bao giờ cũng vội vàng, sự hối hả của đô thị phương Nam dường như dồn lại trong những tờ lịch cuối cùng rời khỏi bloc lịch.

Một tiếng cười xua tan mọi cay cực nhân gian
Một tiếng cười xua tan mọi cay cực nhân gian

Một tiếng cười từ người xưa luôn có sức gợi mở hy vọng cho người nay. Năm Ất Tỵ 2025, kỷ niệm 110 năm ngày sinh của nhà văn Nam Cao (1915 - 1951) thì thử tìm một tiếng cười trong trang viết tác giả tiêu biểu của dòng văn học hiện thực phê phán, cũng là điều thú vị.

Người làng... đã thành người phố
Người làng... đã thành người phố

Tốc độ đô thị hóa đáp ứng những nhu cầu mới xuất phát từ sự thay đổi cơ cấu và tính chất của cư dân nông thôn hiện nay dường như đang phát triển đầy tính tự phát và có nguy cơ dẫn đến phá vỡ những cảnh quan nông thôn bao nhiêu đời nay.

Cuối tháng Chạp chợt thương một giọng chợ xa xôi
Cuối tháng Chạp chợt thương một giọng chợ xa xôi

Cuối tháng Chạp chộn rộn người xe tất bật, những buổi chợ cũng vội vàng bao nhiêu giọng điệu gợi lên nhiều kỷ niệm xôn xao về năm cũ sắp trôi qua.

Những người đàn bà đi máy bay Pháp tìm chồng qua vùng giới tuyến
Những người đàn bà đi máy bay Pháp tìm chồng qua vùng giới tuyến

Sau chiến thắng Điện Biên Phủ vào đầu tháng 5/1954, mẹ tôi và nhiều người phụ nữ ở Quảng Bình đã vào tận Huế để tìm và cùng chồng trốn lính trở về quê…

Đàn trâu của nhà thơ Phạm Đức
Đàn trâu của nhà thơ Phạm Đức

Thơ hay thường vận vào người. Chung cuộc, cho tới khi rũ áo ra đi, nhà Thơ Phạm Đức chỉ có một mình. Gia tài ông để lại là căn nhà bên mép sông Bùi còn chưa hết nợ, một tủ sách đồ sộ mấy trăm cuốn. Và đàn trâu…, gần hai trăm con.

Tác giả trẻ có một ‘dị bản’ được trao giải thưởng văn học
Tác giả trẻ có một ‘dị bản’ được trao giải thưởng văn học

Tác giả trẻ Nguyễn Đinh Khoa với truyện dài ‘Dị bản’ vừa được Hội Nhà văn TP.HCM trao giải thưởng văn học dành cho các cây bút dưới 40 tuổi.

‘Minh đạo sách’ trong ý thức sáng tạo của một người trẻ
‘Minh đạo sách’ trong ý thức sáng tạo của một người trẻ

‘Minh đạo sách’ là tác phẩm mới của nhà thơ Khúc Hồng Thiện, vừa được Nhà xuất bản Nghệ An ấn hành, mang nhiều suy tư về tinh thần văn hóa Việt.

‘Linh khí quốc gia’ góp một ý tưởng cho bài ca giữ nước
‘Linh khí quốc gia’ góp một ý tưởng cho bài ca giữ nước

‘Linh khí quốc gia’ là ý tưởng được đại tá Trần Thế Tuyển viết thành trường ca, nhằm kêu gọi hành động thiết thực cho những người đã ngã xuống vì độc lập dân tộc.

Có 3 vua Quang Trung giả sang mừng thọ vua Càn Long 80 tuổi năm 1790?
Có 3 vua Quang Trung giả sang mừng thọ vua Càn Long 80 tuổi năm 1790?

Cuốn sách 'Danh nhân Phan Huy Ích (1751 – 1822)' do Nguyễn Tuấn Cường- Đỗ Thị Bích Tuyển (chủ biên) phát hiện thêm 2 vua Quang Trung giả trong chuyến mừng thọ vua Càn Long.

Sự kiện

'Trời đã mới người càng nên đổi mới'

'Trời đã mới người càng nên đổi mới'

Tiếng Việt - Văn Việt - Người Việt
Một tiếng cười xua tan mọi cay cực nhân gian

Một tiếng cười xua tan mọi cay cực nhân gian

Tiếng Việt - Văn Việt - Người Việt
Người làng... đã thành người phố

Người làng... đã thành người phố

Tiếng Việt - Văn Việt - Người Việt