Chuyện nhà văn Tạ Duy Anh đãi trộm: [Kỳ 2] Mách cho trộm lối thoát thân

Tạ Duy Anh - Thứ Năm, 11/05/2023 , 06:14 (GMT+7)

Hôm ấy là chủ nhật, Vũ Hữu Sự viết bài xong thì chả còn việc gì. Anh gọi điện nói là lên nhà tôi xin bữa cơm với vài chén rượu nhạt...

Năm 1995, dù vẫn chưa hết nợ tiền nhà, tôi vẫn quyết mua của nhà văn Vũ Hữu Sự cái xe máy Cub đời 81 bằng hình thức trả dần. Vũ Hữu Sự vốn thương tôi cọc cạch cái Ba-bét-ta nhiều phen cong mông guồng không nổ được máy, nên việc anh đổi xe mới, thực ra cũng là để tạo cớ cho tôi mua lại xe của anh. Cứt cá hơn lá rau! Cho dù cũ, ghẻ lở, bắt đầu “ăn dầu”, giảm xóc lại hết tác dụng, nhưng xe Nhật vẫn cứ ăn đứt nhiều xe mới của các nước khác.

Minh họa của Nguyễn Mạnh Hùng

Minh họa của Nguyễn Mạnh Hùng

Lần đầu trong đời có hẳn một cái xe máy Nhật, tôi gần như sống trong mơ. Nhiều người lúc ấy thèm thuồng có được chiếc xe như vậy, chứ chả riêng gì tôi. Vì thế, tôi rất quan tâm đến việc trông nom, bảo vệ. Thời ấy trộm cả xe thì ít và cũng không hề dễ, nhưng trộm bộ phận của xe, như gương, đồng hồ, đèn xi nhan, ốp đèn pha, thậm chí cả chắn gió…vẫn thường xảy ra. Mỗi lần bị mất, chỉ có cách lên chợ giời chuộc lại chính thứ của mình. Nhưng nhu cầu được ngắm xe quá lớn, nên chỉ đến tối tôi mới đem gửi, còn trong thời gian ban ngày cứ dựng ở cái sân dưới tầng một, thỉnh thoảng đứng từ trên nhìn xuống cho khoái mắt.

Vì thế mới nên chuyện.

Số là sau khi tôi mua nhà về Tân Mai, thì Vũ Hữu Sự cũng nhờ tôi mua cho anh một căn, loại nào tùy tôi chọn. Anh mang cả một va li tiền lẻ đến quẳng vào nhà tôi, rồi nói là bận đi công tác, mọi việc do tôi quyết định. Hơn tuần sau quay lại, câu đầu tiên Vũ Hữu Sự hỏi tôi là nhà tôi mua cho anh ấy đâu? May là trong hơn tuần ấy, tôi cũng đã xong việc Sự nhờ, không tin nổi nó lại đơn giản và nhanh đến thế. Tôi thanh toán tiền mất gần một đêm, nhận giấy tờ, nhận chìa khóa xong xuôi, thì Sự về. Hôm nhận nhà, Sự đi đi lại lại từ phòng này sang phòng kia, từ góc đông sang góc tây, sờ mó chỗ này chỗ khác rồi buông một câu: “Được phết nhỉ”. Nếu tôi không ấn vào tay anh giấy mua nhà, cùng chứng nhận thanh toán dặn cất thật kỹ, có thể chả bao giờ anh biết có những thứ đó trên đời.

Từ khi Sự dọn về ở hẳn, chúng tôi có cơ hội thường xuyên ngồi trà thuốc với nhau. Hồi bấy giờ, Sự làm việc chính thức ở báo Nông nghiệp Việt Nam, còn tôi thì cộng tác, chủ yếu viết phần phiếm luận và tản văn. Tản văn do tôi chọn đề tài. Còn phiếm luận thì tòa soạn cứ đặt bài là tôi viết, bất kể về vấn đề gì, bất kể giờ nào. Tôi viết tay, đa phần rất nhanh, bản thảo sạch tinh tươm, trên giấy học trò. Thường thì buổi sáng, đầu giờ, tôi xuống nhà gửi Sự chuyển bài cho tòa soạn. Nhiều hôm buổi chiều Sự đã mang báo có bài đăng về. Những lần như vậy, chúng tôi đều rất vui. Khi nào có nhuận bút, họ Vũ lĩnh hộ, mang lên tận nhà, tiện thể ngồi nhâm nhi thứ gì đó.

Hôm ấy là chủ nhật, Vũ Hữu Sự viết bài xong thì chả còn việc gì. Anh gọi điện nói là lên nhà tôi xin bữa cơm với vài chén rượu nhạt. Khoảng 5 giờ chiều thì vợ tôi dọn mâm. Trời mùa hè giờ đấy vẫn hầm hập. Chúng tôi cởi trần ngồi nhâm nhi và, như mọi cuộc khác, nói đủ thứ chuyện. Giọng tôi  oang oang, giọng Sự cũng không hề kém. Chỉ có hai thằng mà như có cả một cuộc hội thảo.

Khi vợ tôi và cô con gái 3 tuổi đã ý tứ vào phòng trong, chúng tôi càng được thể mở “loa” hết cỡ.

Bỗng trong muôn vàn âm thanh hỗn tạp, chả hiểu sao tôi vẫn nghe thấy một tiếng “keng” trầm đục, rất nhỏ, như kiểu ai buột tay đánh rơi vật kim loại nào đó, chẳng hạn cái kìm hay cái cờ lê. Bình thường thì tôi cho qua. Nhưng vì luôn nhớ là chiếc xe vẫn để dưới cổng, nên tôi bèn đứng dậy, cảnh giác ra cửa ngó xuống. Trước mắt tôi hiện ra một tấm lưng to bè, trong chiếc áo bay mầu cỏ úa, đang cố bám vào thành tường cao quá đầu để nhảy ra ngoài. Tay kẻ trộm thuộc loại đô con. Ngay lúc ấy tôi đã nghĩ nhanh: “To khỏe thế mà không đi làm, lại đi ăn cắp”. Cũng vừa lúc anh ta kịp bám lên hai ba lần, định trèo ra ngoài, nhưng vì tường cao, tay bám với, nên lần nào cũng lại bị rơi uỵch xuống. Thấy rõ là anh ta bắt đầu cuống. Nhìn cảnh đó, tôi chỉ muốn bật cười và tự dưng thấy mủi lòng. Tôi bèn bảo to:

-Cứ bình tĩnh, phía sau có bậc đấy.

Tên kẻ trộm, chắc vì cuống quá không nhận ra cái bậc, nghe tôi mách ngay lập tức lùi lại, đặt một chân lên bậc và chỉ nghe thấy tiếng “bịch” phía bên ngoài.

Vụt một cái hắn biến mất.

Bấy giờ tôi mới xuống để xem tên trộm định tháo cái gì trên chiếc xe. Trước mắt tôi chiếc đồng hồ công-tơ-mét đã bị bứng ra khỏi xe nhưng vẫn đang treo lủng lẳng do chưa dứt được khỏi sợi dây cáp. Hồi đó đa phần các chủ xe máy đều áp dụng cách ấy để bảo vệ đồng hồ công-tơ-mét, là thứ vừa dễ mất, vừa khá đắt tiền nếu phải mua ở chợ trời. Tên trộm bỏ lại một cái tuốc-nơ- vít. Cũng chính là vật gây lên tiếng “keng” mơ hồ mà tôi vô tình nghe thấy. 

Ở bên trên mọi người đã kịp xô cả ra cửa. Vợ tôi bảo:

- Sẵn cả đống đá (do con gái tôi và thằng bé hàng xóm nhặt về để chơi trò bán hàng, viên nào cũng to cỡ quả trứng, chất cả chục viên ngay chân cửa) sao không nện cho nó mấy phát, để nó cạch từ nay không dám đến.

 Tôi bảo với vợ:

- Ném đá là hạ sách, tha nó mới kinh em ạ. Chắc chắn thằng trộm nào đó hôm nay phải cảm động lắm. Nó sẽ trả ơn anh bằng cách không đến ăn trộm nhà mình nữa. Rồi em xem.

Vợ tôi tất nhiên là bĩu môi, không chấp nhận cách giải thích của tôi. Nhưng quả nhiên cho đến lúc chúng tôi chuyển đi vào 7 năm sau, không thằng trộm nào bén mảng gần cổng nhà tôi, dù xe máy tôi vẫn để dưới sân, nhiều khi qua đêm luôn. (Còn nữa)

Tạ Duy Anh
Viết ngược từ theo sở thích làm méo mó ngôn ngữ Việt
Viết ngược từ theo sở thích làm méo mó ngôn ngữ Việt

Gần đây, trường hợp viết đảo ngược từ xuất hiện tràn lan và ngày một phát triển. Có cơ hội, có dịp là đảo ngược. Đảo lấy được. Nhà văn, nhà báo cũng đua nhau viết ngược từ.

Giá trị tiếng Việt kết nối cội nguồn người Việt khắp nơi
Giá trị tiếng Việt kết nối cội nguồn người Việt khắp nơi

Giá trị tiếng Việt trong tâm hồn người Việt, một lần nữa được nhắc nhớ qua chương trình đặc biệt kỷ niệm Giỗ tổ Hùng Vương trên Nông nghiệp Radio tối nay (18/4).

Giỗ Tổ nhớ 'Cảm tưởng của ta về Hội đền Hùng' của cụ Dương Bá Trạc
Giỗ Tổ nhớ 'Cảm tưởng của ta về Hội đền Hùng' của cụ Dương Bá Trạc

Nhà báo, nhà văn Dương Bá Trạc (1884-1944), hiệu Tuyết Huy, là anh trai của nhà giáo Dương Quảng Hàm. Cụ cùng các chiến sĩ đã sáng lập phong trào Đông Kinh nghĩa thục.

Đại tá Nguyễn Văn Hồng và cuộc chiến đấu tự nguyện bên trang viết
Đại tá Nguyễn Văn Hồng và cuộc chiến đấu tự nguyện bên trang viết

Đại tá Nguyễn Văn Hồng sau 30 năm cầm súng lại có tiếp 30 năm cầm bút, đó là nội dung tọa đàm văn chương diễn ra sáng 12/4 tại TP.HCM.

Trống quân: Tinh hoa người Đức Bác
Trống quân: Tinh hoa người Đức Bác

Hát trống quân Đức Bác là sự kết hợp giữa lời hát và nhịp điệu, cùng với những khúc hát sôi động xoay quanh các chàng trai Đức Bác và cô đào Phù Ninh.

Tiến sĩ Bùi Bá Bổng chữ đã say rồi trên những trang thơ
Tiến sĩ Bùi Bá Bổng chữ đã say rồi trên những trang thơ3

Tiến sĩ Bùi Bá Bổng thường được nhiều người biết đến với tư cách một nhà khoa học nông nghiệp, nhưng ít ai biết ông từng có thơ được in từ thời sinh viên.

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn hé lộ điều gì qua những đoản văn?
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn hé lộ điều gì qua những đoản văn?

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã rời khỏi dương gian 23 năm, nhưng di sản nghệ thuật của ông vẫn không ngừng lôi cuốn công chúng, trong đó có những đoản văn tự tình.

Thái độ của vua - tôi triều Nguyễn đối với Phan Châu Trinh sau ‘Thư thất điều’
Thái độ của vua - tôi triều Nguyễn đối với Phan Châu Trinh sau ‘Thư thất điều’

Việc ứng xử như sách đã chép ít nhiều thể hiện sự tôn trọng đáng kể, dù 'Thư thất điều' đã khiến vua Khải Định bẽ mặt với quốc dân đồng bào ở trong và ngoài nước lúc đó.

Hà Giang hút khách
Hà Giang hút khách

Thị trấn Đồng Văn giờ khác lắm. Cầu trời, năm mười năm nữa, Đồng Văn sẽ không theo bước Tam Đảo, Sa Pa, nhà tầng chất ngất cướp mất dáng núi, thung mây...

Về một bản dịch ‘Thư thất điều’ của cụ Phan Châu Trinh
Về một bản dịch ‘Thư thất điều’ của cụ Phan Châu Trinh

Trong bài văn tế Phan Châu Trinh, Sào Nam Phan Bội Châu đánh giá 'Thư thất điều đón giá như Tây, uy sấm chớp chẳng kinh cùng chẳng hãi'.

Cửa Đạt và Cửa Đặt: Chuyện nhỏ hay không nhỏ?
Cửa Đạt và Cửa Đặt: Chuyện nhỏ hay không nhỏ?

Hãy phóng to bức hình này lên, sẽ thấy hai cái tên khác nhau: Bên này là đền “Cửa Đặt”, bên kia là chùa “Cửa Đạt”. Đặt và Đạt, có liên hệ/liên quan gì không?

Giáo sư Andrea Hoa Pham: 'Ngôn ngữ luôn biến đổi'
Giáo sư Andrea Hoa Pham: 'Ngôn ngữ luôn biến đổi'1

Một người dạy tiếng Việt ở Mỹ, giáo sư Andrea Hoa Pham cho rằng, ngôn ngữ luôn luôn biến đổi, dù muốn hay không cũng không ngăn được thực tế ấy.