Cuộc sống gia đình luôn là nơi ấm áp và an toàn nhất mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng muốn trở về sau mỗi ngày dài. Nhưng khi những mâu thuẫn, cãi vã kéo dài, cha mẹ không còn chung tiếng nói, đôi lúc, gia đình ấy tan vỡ, để lại nỗi đau sâu sắc trong tâm hồn của con cái. Là một đứa trẻ từng trải qua biến cố ly hôn của cha mẹ, tôi muốn chia sẻ về tâm trạng, cảm xúc và những ảnh hưởng tâm lý khi chứng kiến cha mẹ ly hôn.
Khi còn nhỏ, tôi luôn nghĩ rằng gia đình mình sẽ mãi hạnh phúc. Hình ảnh cha mẹ yêu thương nhau, cùng tôi trải qua những ngày bình yên, từng là điều tuyệt vời nhất trong ký ức. Nhưng rồi, những trận cãi vã bắt đầu xuất hiện. Ban đầu là những cuộc tranh luận nhỏ, sau đó trở thành những lời trách móc, lớn tiếng, và cuối cùng là sự im lặng đáng sợ. Mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy mình như người ngoài cuộc, không thể làm gì để ngăn lại. Tôi tự hỏi: "Mình đã làm gì sai? Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?"
Ngày cha mẹ thông báo quyết định ly hôn, trái tim tôi như bị xé toạc. Cha mẹ cố gắng an ủi rằng họ vẫn yêu thương tôi, rằng điều này là tốt nhất cho cả hai. Nhưng làm sao tôi có thể chấp nhận được? Mọi thứ dường như sụp đổ. Tôi không thể ngừng khóc và không thể hình dung nổi cuộc sống sẽ ra sao khi không còn có cả cha lẫn mẹ bên cạnh mỗi ngày.
Những ngày sau đó, tôi sống trong cảm giác trống rỗng. Buổi sáng thức dậy, căn nhà vắng lặng hơn. Không còn tiếng cười đùa của cha mẹ, không còn bữa cơm gia đình đông đủ. Mỗi lần nhìn thấy cha hoặc mẹ thu dọn đồ đạc, tôi lại cảm thấy tim mình thắt lại. Tôi không biết phải chọn sống với ai, bởi chọn ai cũng khiến tôi thấy mình như phản bội người còn lại. Dù cha mẹ không nói ra, nhưng ánh mắt họ đầy đau đớn mỗi khi nhắc đến chuyện này.
Thời gian trôi qua, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Cha mẹ đi con đường riêng, tôi sống chủ yếu với mẹ, thỉnh thoảng mới gặp cha. Dù mẹ luôn cố gắng lấp đầy khoảng trống, tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng. Có những ngày, tôi thèm được cha mẹ cùng nhau đưa tôi đi học, cùng ngồi xem tivi hay cùng trò chuyện như trước đây. Nhưng đó giờ chỉ còn là giấc mơ.
Tâm lý của một đứa trẻ khi cha mẹ ly hôn rất phức tạp. Tôi thường tự trách mình, nghĩ rằng nếu mình ngoan hơn, giỏi giang hơn, có lẽ cha mẹ đã không đi đến quyết định ấy. Tôi sợ hãi trước những mối quan hệ xung quanh, sợ rằng bất cứ ai cũng có thể rời bỏ tôi như cách mà gia đình tan vỡ. Những nỗi buồn, sự giằng xé nội tâm cứ thế tích tụ, khiến tôi nhiều lúc cảm thấy mất phương hướng.
Tuy nhiên, cuộc sống luôn có cách để giúp con người ta trưởng thành. Dần dần, tôi nhận ra rằng việc cha mẹ ly hôn không phải là lỗi của tôi hay của bất kỳ ai. Đó là lựa chọn của họ khi không thể tìm thấy hạnh phúc bên nhau. Thay vì tiếp tục chìm trong đau khổ, tôi học cách chấp nhận và tìm kiếm niềm vui từ những điều nhỏ bé khác. Mỗi lần gặp cha, tôi cố gắng tận hưởng trọn vẹn thời gian bên nhau. Tôi cũng trân trọng hơn những gì mẹ đã hy sinh để nuôi tôi khôn lớn.
Đi qua những ngày khó khăn, tôi nhận ra rằng dù cha mẹ không còn ở bên nhau, nhưng tình yêu họ dành cho tôi vẫn vẹn nguyên. Họ vẫn quan tâm, chăm sóc và làm mọi điều tốt nhất có thể để tôi không cảm thấy thiếu thốn. Quan trọng hơn, tôi học được cách mạnh mẽ và trưởng thành hơn từ biến cố này. Dẫu đôi lúc còn nhớ lại quá khứ và thấy đau lòng, nhưng tôi biết rằng bản thân cần phải tiếp tục bước về phía trước.
Ly hôn là một biến cố lớn, không chỉ với cha mẹ mà còn với con cái. Nhưng nếu nhìn nhận đúng, nó cũng có thể là cơ hội để mỗi người học cách yêu thương và trân trọng nhau hơn. Dù có đi qua bao nhiêu khó khăn, tôi vẫn tin rằng gia đình là nơi tình yêu không bao giờ phai nhạt, dù hình thức của nó có thay đổi thế nào đi chăng nữa.