Thợ hồ - nghề của rất nhiều TN nông thôn hiện nay
Số thanh niên (TN) ít ỏi còn lại ở các vùng nông thôn hiện nay bao gồm cả những TN đi làm ăn theo thời vụ và thanh niên định cư tại quê nhà. Nghề nghiệp không ổn định, thu nhập thấp và cũng đi làm thuê, đó là nét đặc trưng khiến TN nông thôn chưa thể làm giàu trên chính mảnh đất quê mình…
>> Nhận diện thanh niên nông thôn
Trở lại huyện Lương Tài (Bắc Ninh), tôi tìm về xã có cái tên rất đẹp – xã Mỹ Hương. Mỹ Hương đẹp thật! Có đến 2/3 hộ dân xây nhà 2 tầng trở lên. Ông chủ tịch UBND xã Mỹ Hương cho biết nhờ có nghề "chống thấm" mà dân mới xây được nhà lầu như vậy. Nghề "chống thấm" ở Mỹ Hương bắt đầu từ một vài TN lên Hà Nội đi làm xây dựng, dần học được nghề chống thấm trần nhà, sau lập ra các tổ thợ rồi kéo hết TN trong xã lên Hà Nội làm.
Đi "chống thấm" tuy lương gần 2triệu/tháng, tuy cao so với đi phụ hồ ở quê nhưng không phải lúc nào cũng có việc. Lúc hết việc, TN lại về làng chơi, lúc có việc lại lên Hà Nội. Cứ "đi đi về về" như vậy nên số TN trong xã còn bao nhiêu cũng không thống kê nổi.
Trần Đức Chính (26 tuổi) – Bí thư đoàn TN thôn Mỹ Xuyên là một trong số ít ỏi những TN còn trụ lại ở làng. Chính cho biết anh ở nhà là vì vướng vợ mới sinh con nhỏ, bố lại bệnh tật. Theo anh thì TN trong thôn giờ cũng chẳng có ai thất nghiệp. Như anh chẳng hạn, ngoài việc cùng vợ làm 1,5 mẫu ruộng, lúc rỗi lại theo các tổ thợ xây làm trong vùng, hoặc sang bên xã Trung Kênh, Lai Hạ… gánh gạch thuê hay xuống bến sông Thái Bình (xã Trung Kênh) đóng thuyền. Tiền công 45 - 50 nghìn/ngày.
Cứ lai rai thế, lúc hết việc thì nghỉ! Hầu như 100% nam TN ở thôn Mỹ Xuyên nếu không đi làm thuê nơi khác ở nhà cũng đi làm thuê như vậy. TN nữ rãnh rỗi cũng đi phụ hồ, hay đan nón đan quạt ngày kiếm vài chục nghìn. Trần Đức Chính "chốt" một câu ngắn gọn: "TN ở Mỹ Hương này một là đi "chống thấm", hai là ở lại làng thì không ai ngồi chơi, nhưng công việc chẳng đâu vào đâu, lại thất thường nên cũng chẳng ăn thua!". Về hướng đi sắp tới, Chính chậc lưỡi: "Làm đến đâu biết đến đó, với lại ở đây cũng biết làm gì hơn được".
Nói về phong trào TN làm kinh tế ở xã Minh Châu (Đông Hưng, Thái Bình), tôi ngỏ ý muốn anh Bí thư Đoàn xã Nguyễn Hữu Bách dẫn đi thăm một vài mô hình điểm làm ăn "có máu mặt" của TN trong xã. Sau một hồi vò đầu suy nghĩ, anh Bách đành "bó tay" vì theo anh TN trong xã nếu chưa có vợ thì đã đi hết, TN ở nhà đã có vợ cũng chỉ chăn nuôi nhỏ, rồi làm ruộng hoặc bán tạp hoá lặt vặt… nên toàn "tầm tầm" vậy cả! Chẳng có ai "sáng sủa" hơn ai…
Anh Bách liệt kê một số "nghề" của TN còn ở trong xã như sau: Buôn gia súc gia cầm (khoảng 7 - 8 người); đi thợ xây + phụ hồ trong xã và vùng lân cận (khoảng 40 người); lái máy cày, máy tuốt, chở vật liệu xây dựng (khoảng 10 người)... TN nữ lúc rãnh rỗi thì nhận hàng đan cói, thu nhập 10 -15.000đ/ngày. Trong mấy "nghề" mà anh Bách vừa kể thì chỉ có đan cói là ổn định, nhưng thu nhập lại quá thấp (làm cật lực khoảng 600.000đ/tháng) nên đa số TN nữ làm một thời gian liền bỏ sang huyện Cẩm Giàng (Hải Dương) làm cho các Cty may mặc, lương trên 1,2 triệu/tháng. Trừ mấy nghề vặt vãnh, còn lại chỉ có nghề thợ xây là "tạo công ăn việc làm" cho TN ở Minh Châu nhiều nhất!
Anh Bách gút lại: "Nhưng làm thợ xây ở quê cũng bữa tắt bữa đỏ, tiền công lại thấp hơn so với làm trên Hà Nội nên TN làm nghề này cũng "đi đi về về" liên tục".
Thực trạng việc làm của TN ở Minh Châu và Mỹ Hương có thể rút gọn thành mấy điểm chung thế này: TN còn lại ở làng hiện nay làm ruộng xong, ai cũng cố gắng kiếm việc làm thuê, song công việc phập phù, thu nhập thấp và thiếu hướng đi bền vững. Nghề vôi vữa là "cứu cánh" chủ yếu lúc nông nhàn của TN nông thôn. Với thực trạng đó, họ chưa tạo được sức bật giúp làng quê của họ khởi sắc hơn.