Hôm ấy, trời đầu thu chớm lạnh, ông ngoại kêu tôi dậy sớm, sau khi diện bộ quần áo mới ông dắt tay tôi ra trước bàn thờ. Trên bàn thờ ông bày xôi gà hoa quả, ông nói “Hôm nay con đi học, lễ này là lễ cúng khai tâm để ông bà phù hộ độ trì cho con tâm hiền trí sáng, học năm ba cái chữ mà phòng thân”
Trong lúc tôi cúi lạy tổ tiên cậu tôi chuẩn bị gánh lúa chiêm. Giống lúa hạt nhỏ và đều rưng rức nghe nói của người Chiêm Thành để lại. Lúa trồng 6 tháng mới gặt, quê tôi dành để giỗ chạp và tết thầy, chứ không dám ăn. Cậu đặt mấy cuốn tập và bút chì trên một thúng lúa. Còn thúng kia cậu đặt con gà trống mà ông bà tôi đã chăm chút từ nhiều tháng qua.
Cậu tôi, vai gánh lúa, tay dắt tôi đi qua bờ ruộng trơn trượt. Cánh đồng sau mùa gặt vắng hoe, xa xa phía gò mả tổ làn khói bếp mỏng manh bay lên từ mái tranh trơ trọi của bà Nồng, bỗng dưng tôi nghe tim mình đập thình thịch. Tôi bước thấp bước cao theo cậu đến trường làng.
Trường làng tôi là ngôi đình cũ dưới gốc đa già xanh um, cạnh cái ao vuông vức, người dân quê tôi gọi là “ao vuông” nước quanh năm đầy ăm ắp, tương truyền cái ao này là do người Chiêm Thành đào lấy đất để xây tháp chàm Mỹ Sơn.
Cậu tôi sẽ sàng đặt gánh lúa dắt tay tôi đến trước thầy giáo và khoanh tay nói: “Xin thầy cho cháu ít cái chữ, tội nghiệp nó mồ côi mồ cút, không có chữ sau này bị đời ăn hiếp thầy ạ” Rồi cậu quay qua tôi nói: “Con chào thầy đi con!” Tôi rụt rè chào thầy. Thầy xoa đầu tôi và dắt vào lớp .
Không đánh đòn, không quát tháo, người thầy kiên nhẫn dìu bàn tay cứng ngắt của tôi tập những chữ viết đầu tiên trong đời, hết ngày này qua ngày khác, tay tôi cũng mềm mại dần và những con chữ xinh xắn cũng hiện ra theo ý mình. Không chỉ có tôi mà các bạn tôi cũng được thầy chăm chút như vậy, sau này đi dạy tôi chưa thấy thầy cô nào kiên nhẫn như thầy.
Quê tôi, ai cũng nhắc đến tên thầy Hồng một cách trìu mến, tôi tự hào được làm học trò của thầy. Thời chiến tranh, chẳng có trường, thầy dạy tự nguyện, trò học tự nguyện, hết giờ học thầy cũng ra đồng cày cuốc kiếm cái ăn như người nông dân.
Dòng đời cuốn đi, thời gian đã xóa đi nhiều ký ức đẹp đẽ và cả những ký ức u buồn trong đầu của con người nhưng có một kỷ niệm về người thầy đầu tiên dưới ngôi đình làng ấy mãi mãi đọng lại trong tôi. Một buổi sáng trong giờ ra chơi, thầy đứng ở hiên nhìn học trò chơi bỗng dưng thầy hét lớn “Nằm xuống!” quen với chiến tranh nên chúng tôi phản xạ nhanh, nghe tiếng thầy tất cả nằm xuống đất.
Tôi chơi gần thầy nên thầy nằm phủ lên người tôi với thằng Tựu bạn tôi. Một tiếng nổ lớn cạnh bờ ao vuông, cát đá bay rào rào. Tới giờ này tôi cũng không biết lúc ấy chuyện gì xảy ra nhưng hình ảnh người thầy dùng thân mình phủ che cho học trò mình tôi nhớ mãi…
Có lẽ do ảnh hưởng của thầy Hồng nên sau này gần 15 năm đi dạy tôi nhất quyết không dạy thêm, không cầm đồng tiền từ tay học trò, lương không đủ sống sáng đi dạy chiều về chở thùng cà rem đi bán, đến lúc trụ không nỗi tôi bỏ nghề.
Nhân ngày 20/11 nhiều học trò cũ từ hàng chục năm trước về thăm tôi. Ôm bó hoa trên tay, tôi nhớ người thầy đầu tiên của tôi.