Bệnh nhân ung thư phải làm gì trước cái án tử đang treo lơ lửng trước mặt mình? Câu hỏi ấy, đã từng được nhiều người đặt ra suốt nhiều năm qua, khi số lượng bệnh nhân ung thư càng ngày càng nhiều ở nước ta. Rất ít bệnh nhân ung thư may mắn gặp được “thuốc hay, thầy giỏi” và cũng rất ít bệnh nhân ung thư có đủ điều kiện kinh tế để kiên trì theo đuổi những phương pháp điều trị tốn kém với dự báo kết quả mong manh.
Tác giả Thùy Trang đã phát hiện mình bị ung thư, khi đang tràn trề nhiệt huyết của một phóng viên ở mảng giải trí. Chưa đến tuổi 40 đã là một bệnh nhân ung thư, tác giả Thùy Trang đã từng hốt hoảng, đã từng âu lo, đã từ suy sụp. Thế nhưng, khóc hết nước mắt cũng sẽ vô nghĩa, chị đã đứng dậy bằng tinh thần “Không sợ sống – Dám yêu đời mà sống”.
Hành trình vô vàn cam go của một bệnh nhân ung thư được tác giả Thùy Trang viết lại thành cuốn tự truyện “Không sợ sống – Dám yêu đời mà sống” do Nhà xuất bản Tổng hợp TP.HCM ấn hành. Tác giả Thùy Trang bày tỏ: “Tôi viết với mục đích chia sẻ cách đối mặt với những khoảnh khắc nghiệt ngã mà bệnh nhân ung thư nào cũng đối mặt, xem như là một liệu trình điều trị tự thân. Đó là cách xây dựng nên tinh thần quật cường để chiến đấu với bệnh và cả với sự nhiễu loạn thông tin về bệnh K hiện nay”..
Nỗ lực tự thân, ý chí kiên cường của phóng viên nữ Thùy Trang còn được tiếp sức bởi tình yêu thương lớn lao của gia đình, của người thân. Tình yêu thương đó níu giữ chị ở lại với đời, tiếp thêm cho chị sức mạnh để chống chọi với căn bệnh.
Vì vậy, không phải ngẫu nhiên, tác giả Thùy Trang nhấn mạnh trong cuốn tự truyện: “Với một bệnh nhân, gia đình, người thân và bạn bè cực kỳ quan trọng. Ngày tôi nằm viện, cha mẹ, anh chị em tôi tất bật ra vô để chăm nom, không một giây phút nào họ để tôi một mình. Không chỉ có gia đình, tôi còn có bạn bè quan tâm, những anh chị đồng nghiệp trong cơ quan cũng ở cạnh tôi. Tôi biết ơn cuộc đời đã cho tôi những mối quan hệ đó, bởi sự giúp đỡ của họ đã vực tôi dậy từ những hoang tàn, đổ nát trong tâm trí về niềm tin vào cuộc sống hay tình bạn”.
Với “Không sợ sống – Dám yêu đời mà sống”, những cảnh đời trong bệnh viện được khắc họa là bức tranh xã hội thu nhỏ, nhưng ở nơi ngỡ như tăm tối và tuyệt vọng nhất lại là nơi thắp lên những niềm hy vọng cho dù nhỏ nhoi nhất, lặng lẽ nhất. Những câu chuyện mà tác giả Thùy Trang viết, thật sự chứa đựng nhiều cảm xúc ân cần và nhiều nỗi niềm chân thành mà chị mong muốn chia sẻ cùng những người cũng đang điều trị căn bệnh quái ác.
Quan trọng hơn, tác giả Thùy Trang mong muốn gieo hạt mầm hy vọng và niềm tin vào cuộc đời nhiều bất trắc lắm rủi ro. Thay đổi không hẳn là đi tìm những điều to tát, mà là tìm ra nguyên lý sống phù hợp với bản thân mình. Tác giả Thùy Trang đã hành động theo chiều hướng ấy, như chị thổ lộ: “Tôi tin vào cảm nhận cá nhân mình và quyết định sống một cuộc đời rực rỡ nhất, dù cuộc đời có mang đến những thử thách khó khăn hay đau đớn nhất”.
Chạm vào lằn ranh sinh tử từng ngày, tự truyện "Không sợ sống - Dám yêu đời mà sống" của tác giả Thùy Trang cất lên một tiếng nói đồng cảm với bệnh nhân ung thư.
Cũng bởi “cuộc đời này dù có khổ đau thế nào nhưng đứng trước cửa chết, được sống vẫn là điều hạnh phúc nhất”, cho nên dù phải chấp nhận “những vết nhăn nheo trên móng tay, vết phỏng của tia phóng xạ khi xạ trị, trên đầu chỉ loe hoe vài cọng tóc tơ, mặt chằng chịt những đốm nâu khiến da mặt trở nên xám xịt”, thì tác giả “Không sợ sống – Dám yêu đời mà sống” vẫn dặn lòng “chỉ một gang tay nữa thôi, tôi sẽ về đến đích và đã bò (một cách đúng nghĩa) một cách chầm chậm qua những rào cản trước mắt mình”.
Tác giả Thùy Trang dành toàn bộ số tiền thu được từ cuốn sách “Không sợ sống – Dám yêu đời mà sống” quyên góp cho quỹ từ thiện chăm sóc bệnh nhân ung thư tại TP.HCM.