Câu chuyện về đỉnh Chư Mom Ray và một lời nguyền không biết có từ bao giờ, thực hư thế nào, nhưng đó là một phần trong đời sống tinh thần của người Rơ Măm.
Câu chuyện đẫm nước mắt
Cao gần 1.800m, cách thành phố Kon Tum khoảng 30km, Chư Mom Ray là đỉnh núi cao nhất của Vườn quốc Chư Mom Ray, nằm trên địa bàn 2 huyện Sa Thầy và Ngọc Hồi. Nơi đây cách cửa khẩu Quốc tế Bờ Y, nơi nổi tiếng với ngã ba Đông Dương, điểm tiếp giáp 3 nước Việt - Lào - Campuchia, được người ta ví, một con gà gáy 3 nước cùng nghe, cũng chừng ba chục cây số.
Vỏn vẹn chưa đầy 500 nhân khẩu, người Rơ Măm ở làng Le, xã Mo Rai, huyện Sa Thầy là một trong những tộc người lâu đời nhất ở Chư Mom Ray. Vì thế, họ cũng “sở hữu” nhiều truyền thuyết lâu đời.
Già làng làng Le, ông A Blong, năm nay gần 70 tuổi, ngày trước từng được coi là người học cao nhất ở làng Le, có kiến thức sâu rộng, giải thích với tôi về cái tên núi Chư Mom Ray: Theo tiếng J’rai, Chư là núi, Mom Ray là thổ cẩm. Và ông bắt đầu kể cho tôi nghe về nguồn gốc núi Thổ cẩm.
Chuyện kể rằng, xưa có hai chị em gái, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống nương tựa nhau rất thuận hòa. Nhưng một hôm, người chị lên rừng tìm nấm, em ở nhà dệt vải.
Trước khi đi, chị dặn em trông chừng mẻ sợi vải đang phơi. Lúc người chị về thì số sợi vải đã biến mất. Người em do mải làm không để ý, nên cũng không biết số sợi vải vì sao biến mất. Nghi ngờ em gái mình gian dối, người chị tức giận mắng em.
Cô em ra sức thanh minh mãi không được, nên uất ức bỏ nhà đi giữa đêm tối. Cô cứ đi, đi mãi, không ăn uống, đến khi kiệt sức, cô gục chết trong rừng, trên một ngọn đồi cao.
Mấy ngày sau, dân làng săn được một con bò rừng rất to, liền mở hội tế lễ thần linh. Khi bụng con bò mổ ra, ai nấy đều rất ngạc nhiên vì thấy bên trong đầy những sợi vải. Người chị biết mình trách oan em gái, nước mắt lưng tròng, cô lao đi tìm em.
Cô đi suốt ngày suốt đêm, không ăn không ngủ, qua bao nhiêu dòng suối, bao nhiêu ngọn đồi, vừa đi, chị vừa hú gọi em đến khản giọng. Hàng trăm loài chim, thú rừng cũng xao xác vì tiếng người chị gọi em vọng khắp. Nhưng chẳng thấy hình bóng em đâu. Rồi chị cũng đuối sức, gục đầu xuống một tảng đá trên một ngọn đồi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chị bất ngờ nghe tiếng em gái vọng ra từ tảng đá: “Chị ơi, em không lấy sợi vải của chị”.
Chị nghe vậy thì khóc nức nở, nói: “Chị biết rồi, em tha lỗi cho chị. Về nhà với chị đi em”. Nói đến đây, người chị cũng tắt thở. Thân xác chị biến thành tảng đá thứ 2, chồng lên tảng đá trước. Các loài chim muông, thú rừng trước đó đã nghe tiếng réo gọi em thảm thiết của người chị, nên đã kéo đến.
Biết chị em họ đã trùng phùng bên nhau, chúng cũng cất những tiếng kêu, tiếng hót da diết để tiễn biệt. Sau đó, hàng ngày, chúng tha từng viên sỏi, cục đất nhỏ về đắp thành một ngôi mộ.
Năm tháng qua đi, ngôi mộ ấy cao dần, cao nhất vùng… Người đời sau đặt tên cho ngọn núi là Chư Mom Ray - núi Thổ cẩm, để nhớ nghề dệt thổ cẩm truyền thống và nhắc nhở con cháu sống tốt hơn, cân nhắc trước mọi việc làm.
Câu chuyện bi thương, nhuốm màu hư ảo, nhưng có thể khiến bất cứ ai nghe cũng lay động cõi lòng.
“Các anh thấy không, không có đường lên đỉnh Chư Mom Ray, vì rất ít người lên, không phải nó cao, mà vì câu chuyện tôi vừa kể. Không biết các anh thì sao, nhưng người dân địa phương chúng tôi rất tin vào câu chuyện đó. Cho nên, không ai dám lên núi với ý xấu. Nếu đụng chạm đến nơi yên nghỉ của chị em họ, sẽ bị trừng phạt rất nặng”, già làng A Blong nói.
Vượt qua lời nguyền
Đến làng Le, tôi tình cờ nghe câu chuyện người Rơ Măm từ ngàn xưa đến nay không nuôi bò, không cúng bò và không ăn thịt bò.
Nguyên nhân cũng bắt đầu từ câu chuyện buồn của một cặp chị em sinh đôi. Ông A Gung, một trong những người cao niên trong làng Le đã kể lại cho tôi nghe truyền thuyết về một lời nguyền.
Chuyện kể rằng, từ thuở người Rơ Măm ở vùng đất này còn chung sống với hàng trăm loại thú rừng, còn gặp gỡ các vị thần linh để trò chuyện. Khi ấy, trong làng có một người phụ nữ đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa bắt được chồng. Ngày nọ, trong lúc vào rừng hái củi, bất ngờ có một quả sung chín từ trên cây rơi xuống, bà nhặt lên ăn.
Về nhà, bà thấy trong người khang khác, bụng lớn dần. Một năm sau, bà hạ sinh hai người con gái, cùng có khuôn mặt đẹp tựa trăng rằm. Bà đặt tên là Y Sung và Y Rơi. Cũng từ đó, bà làm ăn ngày càng phát đạt, đàn gia súc trâu, bò, dê của bà không đếm xuể.
Khi 2 cô con gái vừa lớn thì cũng là lúc bà qua đời. Trước khi chết, bà chia tài sản cho cô chị Y Sung là đàn bò, còn người em Y Rơi sở hữu toàn bộ đàn đàn trâu, dê.
Hai chị em Y Sung, Y Rơi giống mẹ, thông minh, tài giỏi, lại chịu khó làm ăn, chăn nuôi, chẳng mấy chốc trở nên giàu nhất làng, và được tôn là chủ làng, cùng dân làng trồng trọt, chăn nuôi. Cuộc sống của người dân trong làng yên vui, đến mức thần linh, muôn thú còn ghen tỵ.
Một hôm, Y Rơi lên rẫy, bất ngờ thấy những nương lúa của mình đã bị bò ăn sạch. Nghĩ rằng đàn bò của chị Y Sung ăn lúa của mình nên về trách chị, người chị không nhận bò mình ăn lúa của em, hai chị em lời qua tiếng lại.
Trong lúc 2 chị em cãi nhau, một con vẹt đậu trên ngọn cây cao nghe thấy, liền cất tiếng người, nói “bò ăn, bò ăn” nhưng Y Sung vẫn không tin. Y Rơi lòng buồn bã, nước mắt lưng tròng, bỏ vào rừng, mãi mãi không trở về. Trước khi đi, Y Rơi nguyền người chị: “Nếu từ nay chị còn nuôi bò thì bò sẽ chết, nếu không thì người sẽ chết”.
Người chị nghe vậy, quá giận em, liền cho người mổ bụng những con bò. Lúc này mới thấy, bụng con nào cũng đầy lúa. Biết mình sai, người chị ân hận khôn nguôi, vội huy động dân làng đi tìm em, nhưng tìm mãi không thấy.
Sau bao ngày tìm em không được, người chị cũng kiệt sức. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chị cũng lặp lại lời nguyền của người em, rằng từ nay dân làng không được nuôi bò.
Sau đó không lâu, đàn bò trong làng chết hàng loạt do bệnh dịch. Khi có người trong làng chết không rõ nguyên nhân, người làng cũng đồn là do lời nguyền. Không lâu sau đó, người ta không còn thấy bóng dáng con bò nào ở làng Le nữa.
“Mặc dù là một trong số ít những tộc người ít người nhất Việt Nam, nhưng người Rơ Măm cũng có truyền thống văn hóa lâu đời và phong phú. Những câu chuyện truyền thuyết có thể chỉ là hư cấu, nhưng là một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần của đồng bào. Ngoài ra, nó còn có tác dụng giáo dục, răn đe, bảo vệ rừng, như câu chuyện về truyền thuyết Chư Mom Rray”
ông A Hrách Láo - Chủ tịch UBND xã Mo Rai
Bắt đầu từ năm 2007, nhà nước đã khuyến khích thay đổi dần suy nghĩ của người dân làng Le, bằng cách hỗ trợ bò nuôi cho bà con, mỗi hộ 2 con. Nhưng nuôi một thời gian thì 100 con bò được hỗ trợ đầu tiên chết dần chết mòn, rồi bị mất, nên người dân làng Le lại càng tin lời nguyền xưa là có thật. Họ chán nản, không muốn nuôi.
Ông A Gung là một trong những hộ đầu tiên được vận động nuôi bò. Ông được chính quyền hỗ trợ cấp 2 con bò để nuôi, nhưng không bao lâu thì chúng lăn ra chết khiến chính ông cũng lo sợ.
Sau đó, chính quyền địa phương xuống vận động, bộ đội xuống tận nơi làm chuồng, hướng dẫn cách chăn nuôi nên vợ chồng ông A Gung tiếp tục mua cặp bò khác về nuôi và phát triển tốt. Dần dần, nhiều nhà nuôi theo.
“Bây giờ khác rồi. Người Rơ Măm ở làng Le hiện có hơn 150 hộ với khoảng 460 nhân khẩu, thì trên 90% số nhà nuôi bò. Đàn bò của làng Le bây giờ mấy trăm con rồi”, ông A Blong nói.