| Hotline: 0983.970.780

Xấu hổ

Thứ Hai 18/07/2011 , 12:25 (GMT+7)

Thật không ngờ người yêu của em gái tôi lại chính là anh chàng công an đã bắt tôi về tội ăn cắp 8 năm về trước.

Chúng tôi là hai chị em ruột. Hà kém tôi 3 tuổi. Cha tôi mất từ khi tôi chưa đầy 4 tuổi và mẹ đang mang thai em. Nguồn kinh tế của cả nhà đều trông vào cha tôi. Cha mất đi, mẹ tôi suy sụp, tưởng sẽ bị sảy thai. Nhưng rồi em tôi có số được làm người. Cả hai bên nội ngoại xúm vào giúp đỡ, rồi Hà cũng vẫn ra đời, lại là một bé gái rất xinh đẹp, ai cũng trầm trồ. Và ba mẹ con tôi đã rau cháo nuôi nhau qua ngày, cũng ổn, chẳng có gì phải tủi hổ với thiên hạ.

Tưởng cuộc sống sẽ êm đềm trôi đi, nào ngờ năm tôi 15 tuổi, mẹ tôi qua đời sau một trận ốm nặng. Mồ côi cha từ nhỏ, nay lại tiếp đến mẹ, chúng tôi trở nên bơ vơ, vô phương sống. Tôi kiên quyết bỏ học để đi theo lũ con trai, ra thành phố đánh giày hoặc làm bất cứ nghề gì, miễn là kiếm được tiền nuôi thân và nuôi em. Rất may là giữa lúc này, một người bạn thân của mẹ tôi là chủ một nhà hàng rất đông khách trên thành phố đã nhận tôi vào làm.

Công việc của tôi như một ô sin: Quét dọn, rửa bát và những việc lặt vặt khác, còn nấu nướng hoặc bưng bê tiếp khách đã có những người khác. Tôi được ăn cùng mọi người, không mất tiền, cũng không phải thuê trọ nên toàn bộ lương tháng chẳng tiêu gì đến, đủ nuôi Hà ăn học. 3 năm trôi qua, lúc này tôi đã 18 tuổi, Hà 15. Em tôi bỗng lớn vụt, cao gần bằng tôi, phổng phao và xinh đẹp hơn chị nhiều. Nó vẫn chăm học và học giỏi.

Rồi một lần kia, tôi cho là dịp may đã đến với mình. Hôm ấy được tin Hà bị ốm, tôi xin phép bà chủ nghỉ về thăm em một ngày. Đang trên đường đi bộ ra bến ôtô, tôi chợt thấy một người đàn bà đã có tuổi dựng chiếc xe mini Nhật màu xanh rồi bước vào đồn công an phường. Những ngày tháng đó, ai có được chiếc xe đạp này đã là quý lắm vì chưa có nhiều xe máy như sau này. Bà đã không khóa xe, có lẽ cho rằng, để ở ngay đồn công an nên yên tâm.

Chiếc xe dựng lùi sang phía cửa nhà bên cạnh, ở trong đồn nhìn ra không thấy, trong khi nhà bên lại khóa cửa. Tôi nảy ngay ý nghĩ lấy chiếc xe đạp này về cho Hà. Xe còn mới toanh, sáng bóng, đáng giá phải tới vài triệu, tôi sẽ không phải mất tiền mua nó...

- Con ăn cắp! Mày tưởng thoát được à? Vào đây!

Thế là ông ta lôi tôi vào đồn. Đúng lúc đó, người đàn bà bước ra nhìn tôi với vẻ căm tức và rối rít cảm ơn ông kia. Mọi người xúm lại nhao nhao: “Đánh chết nó đi! Trông mặt mũi thế kia mà ăn cắp”. Có tiếng người hỏi: “Mày lấy trộm được bao nhiêu thứ rồi?”. Sau đó một lúc, mọi người cũng bỏ về khi tôi bị bắt ngồi vào chiếc ghế đối diện với người công an trực ban... 

Cứ nghĩ người công an kia phải ra oai lắm - như tôi đã từng chứng kiến họ lúc đối mặt với tội phạm. Vậy mà tôi thấy anh này hiền khô, chỉ cắm cúi ghi chép diễn biến sự việc và những lời tôi khai về tên tuổi, nghề nghiệp. Tôi đã kể cuộc sống của hai chị em tôi từ lúc bố, rồi mẹ mất. Tôi kể về đứa em gái ngoan hiền xinh đẹp, học giỏi do tôi nuôi ăn học. Anh ta chỉ nghe, không thấy có phản ứng gì, cũng không có biểu hiện nghi ngờ những lời tôi kể.

Rồi anh nói tôi chờ một lát và trở vào bên trong làm gì đó. Chừng 5 phút sau anh trở ra và nói với tôi:

- Tôi vừa vào báo cáo với thủ trưởng đang trực ở đây. Vì hoàn cảnh của cô quá đặc biệt, việc lấy cắp chưa có kết quả, lại là lần đầu, chưa có tiền án tiền sự gì nên chúng tôi chiếu cố tha cho cô lần này. Nhưng cô nhớ đừng bao giờ tái phạm, sẽ không thoát được đâu. Khu vực này bất cứ ai cũng có thể là công an đấy.

...8 năm trôi qua. Tôi đã rời bỏ công việc tạp vụ ở nhà hàng được mấy năm. Có chút vốn nhỏ, tôi thuê một chỗ ngồi khiêm tốn để bán giải khát, cũng đủ chi tiêu hàng ngày. Hà đã là một sinh viên. Nó học giỏi, đặc biệt là ngoại ngữ nên đã đi dạy thêm. Cuộc sống của hai chị em đã đỡ hơn trước rất nhiều.

Lúc này tôi đã 26, Hà 23. Vừa tốt nghiệp đại học, em tôi đã có ngay  công việc phù hợp ở thành phố. Một đêm nọ, cả hai chị em đều trằn trọc, bỗng nó hỏi tôi chuyện chồng con:

- Chị đã 26 rồi, em rất mong…

Tôi hiểu ngay ý nó nên cướp lời:

- Thôi cô ạ. Có gì cứ khai ra đi. Cô cứ đi trước, không việc gì phải đợi tôi. Thời buổi hiện đại văn minh, chẳng ai nặng nề chuyện đó.

Ngần ngại, loanh quanh mãi, cuối cùng nó chẳng kể gì mà chỉ nói:

- Nếu chị cho phép, cuối tuần này em dẫn anh ấy về ra mắt chị. Hy vọng sẽ được chị đồng ý.

Và Hà đã thực hiện lời hứa. Đúng sáng chủ nhật tuần đó, nó dẫn về một chàng trai. Trời ơi! Tưởng ai. Đó chính là người công an đã bắt giữ rồi tha cho tôi 8 năm trước khi tôi lấy cắp chiếc xe đạp. Một khoảnh khắc ngờ ngợ, nhưng rồi tôi nhận ra ngay. Anh chàng không mấy thay đổi, chỉ đen và già dặn hơn. Hình như anh ta cũng nhận ra tôi, nhưng đã làm như lần đầu tiên gặp người chị gái của người mình yêu để lịch sự, lễ phép.

Quả là tôi vẫn còn vô cùng xấu hổ, tuy sự việc đó Hà không thể biết (và có biết, chắc chắn nó cũng sẽ không nói với ai). Tôi biết là Hà rất yêu anh ta vì hoàn toàn xứng đáng. Nó sẽ thực sự hạnh phúc khi gắn bó với một người đàn ông hiền hậu, nhân đức và độ lượng như tôi đã thấy rõ. Nhưng lẽ nào suốt cả đời, mối quan hệ giữa chị vợ và em rể cứ phải gượng gạo, giả dối vì che đậy một sự thật chẳng hay ho gì về phía tôi? Liệu anh ta có khinh tôi không? Có ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của em gái tôi?

(Thu Hồng - Thủy Nguyên, Hải Phòng)

Trao đổi của chuyên gia tâm lý Nguyễn Đình San:

 

Bạn chẳng nên để quá khứ ám ảnh. Anh ta là người đàn ông tốt, nhân hậu và tế nhị, chắc chắn sẽ chôn vùi điều đó để giữ hạnh phúc hiện tại. Hãy cứ coi như chưa có chuyện đó xảy ra để quan hệ tự nhiên, vun vén cho hạnh phúc của cô em gái rất đỗi thương yêu của bạn.

Đấy là tư vấn của chuyên gia tâm lý, bạn có thể chia sẻ với chị Hồng qua địa chỉ nongnghiep.vn

Xem thêm
Phụ nữ Hàn Quốc 'giả bệnh' trước kì nghỉ lễ Trung thu

Áp lực khi phải chuẩn bị cỗ bàn, chiều lòng các thành viên trong gia đình chồng, nhiều phụ nữ Hàn Quốc giả bệnh trước kì nghỉ lễ Trung thu.

Chúng ta ở quãng nào?

Nhiều người vẫn chép miệng tiếc nuối 'Sao thời xưa nghèo mà yên thế?'. Có thể họ muốn nói đến thời bao cấp chăng?

Bình luận mới nhất

Tòa soạn chuyển cho tôi ý kiến bình luận của bạn đọc Kỳ Quang Vinh từ Cần Thơ, nguyên văn như sau: “Tôi cám ơn TS Tô Văn Trường đã có cái đầu lạnh của một người làm khoa học. Tôi thấy nội dung chính của bài báo là rất đáng suy nghĩ và làm theo. Tôi chỉ có một thắc mắc về kiểm soát lưu lượng bình quân ngày lớn nhất qua tuyến kênh là 3,6 m3/s”. Bạn đọc nên hiểu con số 3,6 m3/s chỉ là mở van âu thuyền cho nước đầy vào âu thuyền như thiết kế trong báo cáo của Campuchia. Chuyện mất nước trong bài báo tôi đã nói rõ rồi, đương nhiên hạn tháng 3-4 sẽ bị tác động lớn nhất theo tỷ lệ phần trăm vì lưu lượng thời kỳ này là thấp nhất. Lưu ý là ba kịch bản diễn giải như trường hợp 1 lưu lượng max bình quân ngày là 3,6 m3/s qua âu nghĩa là vận hành có kiểm soát theo thông báo của Campuchia. Các trường hợp 2 và 3 là vượt ra ngoài thông báo của Campuchia nghĩa là mở tự do bằng kịch bản 2 cộng gia tăng sản lượng nông nghiệp. Nhẽ ra, tôi nên viết rõ hơn là trường hợp 3 phải là như trường hợp 2 mở tự do kết hợp với gia tăng phát triển nông nghiệp. Tòa soạn cũng chuyển cho tôi bình luận của bạn đọc Nat về vị trí 3 tuyến âu, việc sử dụng nước và đánh giá chung là tác động của kênh đào Funan Techo không đáng kể đến đồng bằng sông Cửu Long. Điều tôi quan ngại nhất là khi Campuchia có ý định làm đập kiểm soát nguồn nước ở Biển Hồ hay là làm thủy điện ở sát gần biên giới Việt Nam. Trả lời bạn đọc thì mất thời gian trong khi quỹ thời gian của tôi rất eo hẹp nhưng cũng là niềm vui vì sản phẩm của mình làm ra được nhiều người quan tâm, đón đọc và bình luận. Tòa soạn cho biết ngay lúc đang buổi trưa 25/4 có gần nghìn người đang đọc bài viết của tiến sĩ Tô Văn Trường.
+ xem thêm