| Hotline: 0983.970.780

Nên tôn trọng tuyệt đối và chăm sóc mẹ cho hay, cháu nhé!

Thứ Sáu 14/12/2018 , 06:50 (GMT+7)

Dĩ nhiên cháu sẽ không bao giờ quen được chuyện ba mẹ vào Viện dưỡng lão. Một nơi mà từ đó ba của cháu ra đi, ngậm ngùi lắm chứ. Nhưng biết làm sao bây giờ?

Cô kính mến!

Ba mẹ cháu vô Viện dưỡng lão được ba năm thì ba qua đời. Các cháu nhà cửa đàng hoàng, ba tầng, có nguyên một gian ở tầng hai cho ba mẹ. Nhưng do ba lão suy, ba nhiều hơn mẹ tới 15 tuổi, ba thấy mẹ chăm ba gò bó trói buộc quá ba mới tự đi tìm rồi xin được vô Viện dưỡng lão cùng quận với nhà của chúng cháu. Căn nhà đây cũng ba má góp phần, bán nhà cũ, nhập với chúng cháu làm nên căn nhà này.

Nguồn gốc căn nhà là vậy nhưng ở chung, ba thế hệ, ba mẹ, vợ chồng cháu, hai đứa con của cháu, có những sự phức tạp không tránh khỏi. Sinh thời ba cũng có vai vế, ba có quyền trong gia đình của mình lắm chứ. Nhưng có lẽ mẹ cháu kỹ tính quá, không người giúp việc nào mẹ vừa ý nên mẹ cực. Ba bịnh dạ dày mãn tính, đã từng cắt bỏ, mỗi ngày của ba phải năm sáu lần ăn. Ba thấy mẹ mệt mỏi chán nản, ba quyết định cả hai xin hai phòng trong Viện. Cũng may là có phòng ở cạnh nhau, theo cháu lúc đó như vậy là hay, rất hay.

Nhưng có ở lâu mới thấy bất tiện về mặt ăn uống. Khẩu vị không hợp, những người già bên cạnh xấu tính, phức tạp, người lẫn, người không đi được, người la hét, người tưởng quần áo của người ta là của mình lấy giấu…Mẹ cháu chịu đựng. Vì được ở riêng, không phải chăm ba. Rồi ba yếu dần, ra đi nhẹ nhàng.

Từ đó tới giờ cũng gần hai năm nữa rồi cô. Mẹ xả tang ba ngay giỗ đầu, giải phóng cho con cháu để làm ăn. Vấn đề là mẹ không chịu quay về nhà nữa cô. Bây giờ một mình mẹ nửa tầng, ti-vi tủ lạnh nhỏ, khép kín mà mẹ không muốn về. Mẹ cũng đã 70 rồi. Cháu nói gì, chồng cháu năn nỉ gì, hai cháu ngoại có khóc lóc mẹ cũng không lay. Mẹ ít nói hơn xưa lắm cô, mẹ đã khác sau cái chết của ba, hay là sao không biết nữa, người già thật khó khăn mà cũng khó hiểu quá cô.

---------------------

Cháu thân mến!

Bây giờ chuyện người già vào Viện dưỡng lão không còn xa lạ với chúng ta nữa. Hồi trước mà nghe ai vô đó, dư luận lên án con cái liền. Gia tộc có người ở trong đó, thấy chạnh buồn quá xá, cảm giác như mình cũng có lỗi, khuyết một người trong mọi dịp cần quần tụ, đoàn viên. Nhưng rồi việc vào Viện ấy đã quen. Cuộc sống công nghiệp, văn minh, mình rồi cũng giống như nước ngoài thôi, không khỏi con đường đó được. Giờ nhiều Nhà dưỡng lão tư nhân mọc lên, phí cao, sống tốt. Vẫn chưa nhiều như nhu cầu đâu cháu.

Dĩ nhiên cháu sẽ không bao giờ quen được chuyện ba mẹ vào Viện dưỡng lão. Một nơi mà từ đó ba của cháu ra đi, ngậm ngùi lắm chứ. Nhưng biết làm sao bây giờ? Chuyện đã diễn ra năm năm trước, ba tìm ra lối thoát cho chính ba, giải phóng bếp núc cho mẹ, cho cả các cháu nữa. Không phải đã có vai vế là xin được như vậy đâu, đúng không, cần may mắn nữa đó. May có hai phòng ở cạnh nhau, như ở chính nhà mình.

Vấn đề của ba đã xong. Có thể mẹ đã quen với cảnh độc lập mới này, rảnh rang, nghỉ ngơi hoàn toàn, sướng. Có thể mẹ muốn các cháu đừng vướng bận mẹ nữa, mẹ bảy mươi, mẹ đang thực sự già. Có thể mẹ nhìn thấy về rồi muốn quay lại là không được nữa. Hoặc có thể, sâu xa hơn, tâm linh, mẹ không nỡ rời đi vì ba từng ở đây những năm cuối đời, ba và mẹ, bên nhau, giờ mẹ tin ba vẫn còn bên mẹ, như vậy.

Đúng, người già tâm tính khác, khó hiểu, dĩ nhiên sẽ khó chịu. Cháu đừng bứt rứt quá. Đem mẹ về, mẹ không quen cảnh hai thế hệ nó áp chế mẹ nữa mà mẹ không có quyền gì. Người già càm ràm, tủi thân, công việc lóng ngóng rồi, mẹ nghĩ đủ đường đó chứ. Và khi đã nhàn và độc lập như vậy mẹ không muốn đổi thay đâu.

Chúng ta chỉ thấy một phía. Chúng ta nhìn mọi việc như chúng ta nghĩ và quen trong đầu. Nên đặt mình ở vị trí mẹ, cháu bảy mươi, cháu có muốn ở như mẹ hiện nay không? Chắc có, vì vậy, cô khuyên, làm gì cũng đặt mình ở vị trí đó hãy phán, hãy xét, nhé. Nếu là cô, nếu đã hoàn toàn thích hợp, cô cũng sẽ không về. Nên tôn trọng tuyệt đối và chăm sóc mẹ cho hay, cháu nhé.

Xem thêm
Phụ nữ Hàn Quốc 'giả bệnh' trước kì nghỉ lễ Trung thu

Áp lực khi phải chuẩn bị cỗ bàn, chiều lòng các thành viên trong gia đình chồng, nhiều phụ nữ Hàn Quốc giả bệnh trước kì nghỉ lễ Trung thu.

Cưới người đã ba đời chồng

Nhung đã trải qua ba đám cưới. Cũng còn may cuối cùng cô đã có chốn dừng chân. Và có được đấng phu quân mới lấy vợ lần đầu.

Bình luận mới nhất

Tòa soạn chuyển cho tôi ý kiến bình luận của bạn đọc Kỳ Quang Vinh từ Cần Thơ, nguyên văn như sau: “Tôi cám ơn TS Tô Văn Trường đã có cái đầu lạnh của một người làm khoa học. Tôi thấy nội dung chính của bài báo là rất đáng suy nghĩ và làm theo. Tôi chỉ có một thắc mắc về kiểm soát lưu lượng bình quân ngày lớn nhất qua tuyến kênh là 3,6 m3/s”. Bạn đọc nên hiểu con số 3,6 m3/s chỉ là mở van âu thuyền cho nước đầy vào âu thuyền như thiết kế trong báo cáo của Campuchia. Chuyện mất nước trong bài báo tôi đã nói rõ rồi, đương nhiên hạn tháng 3-4 sẽ bị tác động lớn nhất theo tỷ lệ phần trăm vì lưu lượng thời kỳ này là thấp nhất. Lưu ý là ba kịch bản diễn giải như trường hợp 1 lưu lượng max bình quân ngày là 3,6 m3/s qua âu nghĩa là vận hành có kiểm soát theo thông báo của Campuchia. Các trường hợp 2 và 3 là vượt ra ngoài thông báo của Campuchia nghĩa là mở tự do bằng kịch bản 2 cộng gia tăng sản lượng nông nghiệp. Nhẽ ra, tôi nên viết rõ hơn là trường hợp 3 phải là như trường hợp 2 mở tự do kết hợp với gia tăng phát triển nông nghiệp. Tòa soạn cũng chuyển cho tôi bình luận của bạn đọc Nat về vị trí 3 tuyến âu, việc sử dụng nước và đánh giá chung là tác động của kênh đào Funan Techo không đáng kể đến đồng bằng sông Cửu Long. Điều tôi quan ngại nhất là khi Campuchia có ý định làm đập kiểm soát nguồn nước ở Biển Hồ hay là làm thủy điện ở sát gần biên giới Việt Nam. Trả lời bạn đọc thì mất thời gian trong khi quỹ thời gian của tôi rất eo hẹp nhưng cũng là niềm vui vì sản phẩm của mình làm ra được nhiều người quan tâm, đón đọc và bình luận. Tòa soạn cho biết ngay lúc đang buổi trưa 25/4 có gần nghìn người đang đọc bài viết của tiến sĩ Tô Văn Trường.
+ xem thêm