Từ năm 2000, nhờ khu du lịch Phong Nha - Kẻ Bàng, con đường đi lên Trằm Mé được mở rộng, sau đó được rải thảm nhựa đến tận chân núi nhưng để đến được thôn Trằm Mé (Bố Trạch, Quảng Bình) thì phải qua đò.
Có đến thôn Trằm Mé mới biết đời sống của người dân ở đây vất vả đến nhường nào, phía sau lưng mắc núi đá, còn lại ba phía mắc sông, khổ nhất là xóm Me Mé phải đi qua 2 lần đò ngang. Ông Trần Xuân Tền, Bí thư Chi bộ thôn kể: Thôn Trằm Mé có từ thời năm 1945, khi giặc càn quét, người dân ở huyện Quảng Trạch, Tuyên Hoá, Bố Trạch chạy loạn, cuối cùng họ chọn Trằm Mé làm chỗ trú chân, sau đó an cư lạc nghiệp. Hiện toàn thôn có 210 hộ, 951 khẩu, trong đó có 94 hộ nghèo. Ruộng nước có 28 ha, ruộng khô có 30 ha. Không có rừng để chăm sóc, bảo vệ nên kinh tế của thôn chủ yếu dựa vào cây lúa nước và cây ngô nằm ven bờ sông Son. Tuy dòng sông Son đã cho họ bao nhiêu mùa ngô, lúa bội thu nhưng cũng gây ra hàng trăm trận lũ càn quét, biến Trằm Mé thành ốc đảo bị cô lập.
Nhìn đường, nhìn sông và nhìn vào những ngôi nhà cheo leo bên vách núi đá mới biết người dân Trằm Mé sống chẳng khác thời bao cấp là mấy. Mùa hè, 10 ngày nửa tháng họ đi chợ một lần, còn vào mùa mưa nhà nào cũng dự trữ nước mắm, muối, cá khô nhiều tháng. Thi thoảng có người mang cá, thịt đến thôn đổi lấy lương thực, người dân Trằm Mé xem chuyện mua đắt bán rẻ là bình thường, tất cả chỉ vì giao thông đi lại quá khó khăn.
Đã 3 tháng nay, con đò nối liền giữa xóm Me Mé với thôn “hết hạn sử dụng”, xóm Me Mé trở thành làng không có… đường đi. Được biết, đóng mới một chiếc đò mất trên dưới 30 triệu đồng, đây là một số tiền lớn đối với thôn có phân nửa hộ nghèo. Hơn nữa nếu có đò cũng không có một ai trong thôn nhận đưa đò. Vì từ trước tới nay hễ ai nhận đưa đò đều bị đột tử, người lâu chèo được 1 năm, người ít chèo được vài tháng, sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng khiến người dân sợ. Quá bí bách, thôn phải nhờ Hội Người cao tuổi cử ông Ngô Văn Nhàn (79 tuổi) đảm nhận công việc chèo đò, mỗi hộ nộp 20kg lúa/năm. Hỏi về công việc chèo đò, ông nói: Tui tuổi già sức yếu nhưng nếu tui không nhận chèo đò đồng nghĩa với việc các cháu học sinh không có con đường đến trường. Nay đò mục nát, người dân qua lại đất liền bằng con đường “bơi” qua sông, già rồi nhưng thấy cảnh ni tui tủi quá.
Hỏi thêm về chuyện học hành của con em, ông Trần Xuân Tền, Bí thư chi bộ thôn lắc đầu nói: Năm học mới đã cận kề, người dân thành phố “đau đầu” khi lựa chọn trường học cho con, còn người dân Trằm Mé lại lo không biết con em mình đi học bằng con đường nào. Phương án cuối cùng ở thôn Trằm Mé là góp tiền mua một ít cái thùng phuy, kết lại thành bè rồi cử từng hộ gia đình kéo học sinh, thầy cô đến trường. Nhưng phương án này chỉ dùng trong những ngày trời yên bể lặng, còn đối phó với mùa mưa lũ thôn chưa nghĩ ra...
Ghé thăm nhà một số hộ dân và tìm hiểu hoàn cảnh từng gia đình, chúng tôi mới thấm thía hết cái nghèo cực của người dân. Trằm Mé nghèo thật, nhưng các hộ gia đình vẫn quyết tâm cho con em đến trường tìm con chữ chứng tỏ bà con đã nhận thức được tầm quan trọng của việc học hành. Tuy nhiên, trăm cái khó chồng chất lên nhau đã dẫn đến hệ lụy nghiêm trọng tại địa bàn Trằm Mé, tỷ lệ học sinh bỏ học vẫn còn cao, trong khi đó tỷ lệ sinh con thứ 3 trở lên giảm không đáng kể, do đó cái đói, cái nghèo bám mãi chưa buông. Ông Nguyễn Văn Hoà, Chủ tịch UBND xã Sơn Trạch cho biết: Thôn không có đường đi chúng tôi trăn trở nhiều lắm, xã nghĩ đến chiếc cầu treo lâu rồi nhưng không có kinh phí. Chúng tôi đang mừng thầm vì vừa rồi có đoàn cán bộ Nhật Bản đến thăm thôn và hứa cho Trằm Mé 2 tỷ đồng Việt Nam để xây cầu. Phía xã tính toán, để làm được một chiếc cầu treo qua thôn phải mất trên dưới 4 tỷ đồng, do đó xã đang quy hoạch, lập dự án trình xin sự hỗ trợ từ phía huyện và tỉnh, nếu được xã tiến hành đầu tư ngay “chiếc cầu giấc mơ” cho thôn.
Một sự thật khó tin nữa là do giao thông cách trở nên có người cả đời chưa một lần đặt chân đến trung tâm xã dù chỉ cách 5 km. "Người dân Trằm Mé chỉ được phép khỏe, không được ốm", đã có người nói đùa với tôi như thế trong rơm rớm nước mắt. Và nếu có một điều ước, người dân Trằm Mé ước có một cây cầu treo để cho con cháu đến trường bớt vất vả, để cho người ốm bớt phần rủi ro, để cho người dân đi ra khỏi xóm, khỏi làng…
Nếu ai từng đến đây một lần hẳn sẽ sợ mà không dám trở lại, không phải vì mảnh đất này nghèo mà vì con đường đi lại quá khó khăn. Mong rằng Trằm Mé sẽ có được một chiếc cầu treo kiên cố trong thời gian sớm nhất, để thỏa lòng mong mỏi của hàng trăm hộ dân nơi đây…