| Hotline: 0983.970.780

Làng không có đường đi

Thứ Ba 17/08/2010 , 10:12 (GMT+7)

Đường đi lên Trằm Mé được rải thảm nhựa đến tận chân núi nhưng để đến được thôn Trằm Mé thì lại phải qua đò.

Từ năm 2000, nhờ khu du lịch Phong Nha -  Kẻ Bàng, con đường đi lên Trằm Mé được mở rộng, sau đó được rải thảm nhựa đến tận chân núi nhưng để đến được thôn Trằm Mé (Bố Trạch, Quảng Bình) thì phải qua đò. 

Có đến thôn Trằm Mé mới biết đời sống của người dân ở đây vất vả đến nhường nào, phía sau lưng mắc núi đá, còn lại ba phía  mắc sông, khổ nhất là xóm Me Mé phải đi qua 2 lần đò ngang. Ông Trần Xuân Tền, Bí thư Chi bộ thôn kể: Thôn Trằm Mé có từ thời năm 1945, khi giặc càn quét, người dân ở huyện Quảng Trạch, Tuyên Hoá, Bố Trạch chạy loạn, cuối cùng họ chọn Trằm Mé làm chỗ trú chân, sau đó an cư lạc nghiệp. Hiện toàn thôn có 210 hộ, 951 khẩu, trong đó có 94 hộ nghèo. Ruộng nước có 28 ha, ruộng khô có 30 ha. Không có rừng để chăm sóc, bảo vệ nên kinh tế của thôn chủ yếu dựa vào cây lúa nước và cây ngô nằm ven bờ sông Son. Tuy dòng sông Son đã cho họ bao nhiêu mùa ngô, lúa bội thu nhưng cũng gây ra hàng trăm trận lũ càn quét, biến Trằm Mé thành ốc đảo bị cô lập.

Nhìn đường, nhìn sông và nhìn vào những ngôi nhà cheo leo bên vách núi đá mới biết người dân Trằm Mé sống chẳng khác thời bao cấp là mấy. Mùa hè, 10 ngày nửa tháng họ đi chợ một lần, còn vào mùa mưa nhà nào cũng dự trữ nước mắm, muối, cá khô nhiều tháng. Thi thoảng có người mang cá, thịt đến thôn đổi lấy lương thực, người dân Trằm Mé xem chuyện mua đắt bán rẻ là bình thường, tất cả chỉ vì giao thông đi lại quá khó khăn.

Đã 3 tháng nay, con đò nối liền giữa xóm Me Mé với thôn “hết hạn sử dụng”, xóm Me Mé trở thành làng không có… đường đi. Được biết, đóng mới một chiếc đò mất trên dưới 30 triệu đồng, đây là một số tiền lớn đối với thôn có phân nửa hộ nghèo. Hơn nữa nếu có đò cũng không có một ai trong thôn nhận đưa đò. Vì từ trước tới nay hễ ai nhận đưa đò đều bị đột tử, người lâu chèo được 1 năm, người ít chèo được vài tháng, sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng khiến người dân sợ. Quá bí bách, thôn phải nhờ Hội Người cao tuổi cử ông Ngô Văn Nhàn (79 tuổi) đảm nhận công việc chèo đò, mỗi hộ nộp 20kg lúa/năm. Hỏi về công việc chèo đò, ông nói: Tui tuổi già sức yếu nhưng nếu tui không nhận chèo đò đồng nghĩa với việc các cháu học sinh không có con đường đến trường. Nay đò mục nát, người dân qua lại đất liền bằng con đường “bơi” qua sông, già rồi nhưng thấy cảnh ni tui tủi quá.

Hỏi thêm về chuyện học hành của con em, ông Trần Xuân Tền, Bí thư chi bộ thôn lắc đầu nói: Năm học mới đã cận kề, người dân thành phố “đau đầu” khi lựa chọn trường học cho con, còn người dân Trằm Mé lại lo không biết con em mình đi học bằng con đường nào. Phương án cuối cùng ở thôn Trằm Mé là góp tiền mua một ít cái thùng phuy, kết lại thành bè rồi cử từng hộ gia đình kéo học sinh, thầy cô đến trường. Nhưng phương án này chỉ dùng trong những ngày trời yên bể lặng, còn đối phó với mùa mưa lũ thôn chưa nghĩ ra...

Ông Nguyễn Văn Hoà, Chủ tịch UBND xã Sơn Trạch cho biết: Thôn không có đường đi chúng tôi trăn trở nhiều lắm, xã nghĩ đến chiếc cầu treo lâu rồi nhưng không có kinh phí. Chúng tôi đang mừng thầm vì vừa rồi có đoàn cán bộ Nhật Bản đến thăm thôn và hứa cho Trằm Mé 2 tỷ đồng Việt Nam để xây cầu. Phía xã tính toán, để làm được một chiếc cầu treo qua thôn phải mất trên dưới 4 tỷ đồng, do đó xã đang quy hoạch, lập dự án trình xin sự hỗ trợ từ phía huyện và tỉnh, nếu được xã tiến hành đầu tư ngay “chiếc cầu giấc mơ” cho thôn.
Ghé thăm nhà một số hộ dân và tìm hiểu hoàn cảnh từng gia đình, chúng tôi mới thấm thía hết cái nghèo cực của người dân. Trằm Mé nghèo thật, nhưng các hộ gia đình vẫn quyết tâm cho con em đến trường tìm con chữ chứng tỏ bà con đã nhận thức được tầm quan trọng của việc học hành. Tuy nhiên, trăm cái khó chồng chất lên nhau đã dẫn đến hệ lụy nghiêm trọng tại địa bàn Trằm Mé, tỷ lệ học sinh bỏ học vẫn còn cao, trong khi đó tỷ lệ sinh con thứ 3 trở lên giảm không đáng kể, do đó cái đói, cái nghèo bám mãi chưa buông.

Một sự thật khó tin nữa là do giao thông cách trở nên có người cả đời chưa một lần đặt chân đến trung tâm xã dù chỉ cách 5 km. "Người dân Trằm Mé chỉ được phép khỏe, không được ốm", đã có người nói đùa với tôi như thế trong rơm rớm nước mắt. Và nếu có một điều ước, người dân Trằm Mé ước có một cây cầu treo để cho con cháu đến trường bớt vất vả, để cho người ốm bớt phần rủi ro, để cho người dân đi ra khỏi xóm, khỏi làng…

Nếu ai từng đến đây một lần hẳn sẽ sợ mà không dám trở lại, không phải vì mảnh đất này nghèo mà vì con đường đi lại quá khó khăn. Mong rằng Trằm Mé sẽ có được một chiếc cầu treo kiên cố trong thời gian sớm nhất, để thỏa lòng mong mỏi của hàng trăm hộ dân nơi đây…

Xem thêm
Sai phạm ở loạt dự án liên quan đại gia Nguyễn Duy Hùng ở Phú Thọ

PHÚ THỌ Trong hàng loạt dự án liên quan ông Nguyễn Duy Hùng ở Phú Thọ, có nhiều dự án Báo Nông nghiệp Việt Nam và cơ quan chức năng chỉ rõ sai phạm.

Kích điện giun đất có thể bị xử phạt tới 300 triệu đồng

Theo Luật sư Dương Lê Ước An (Đoàn Luật sư TP Hà Nội), kích điện giun đất có thể bị xử phạt tối đa 300 triệu đồng hoặc truy cứu trách nhiệm hình sự.

Đường lớn làm chưa xong, tỉnh lộ đã nát bét

Xe trọng tải lớn chở vật liệu thi công tuyến đường thành phố Bắc Kạn đi hồ Ba Bể chạy rầm rập ngày đêm 'cày' nát đường tỉnh 257B.

Thái Nguyên: Câu chuyện bi thảm của một vận động viên

Đó là câu chuyện về số phận bi thảm của anh Nguyễn Hồng Quang xóm Phả Lý, xã Văn Hán, huyện Đồng Hỷ, tỉnh Thái Nguyên khi không may bị phóng điện tại nương chè.

Bình luận mới nhất

Tòa soạn chuyển cho tôi ý kiến bình luận của bạn đọc Kỳ Quang Vinh từ Cần Thơ, nguyên văn như sau: “Tôi cám ơn TS Tô Văn Trường đã có cái đầu lạnh của một người làm khoa học. Tôi thấy nội dung chính của bài báo là rất đáng suy nghĩ và làm theo. Tôi chỉ có một thắc mắc về kiểm soát lưu lượng bình quân ngày lớn nhất qua tuyến kênh là 3,6 m3/s”. Bạn đọc nên hiểu con số 3,6 m3/s chỉ là mở van âu thuyền cho nước đầy vào âu thuyền như thiết kế trong báo cáo của Campuchia. Chuyện mất nước trong bài báo tôi đã nói rõ rồi, đương nhiên hạn tháng 3-4 sẽ bị tác động lớn nhất theo tỷ lệ phần trăm vì lưu lượng thời kỳ này là thấp nhất. Lưu ý là ba kịch bản diễn giải như trường hợp 1 lưu lượng max bình quân ngày là 3,6 m3/s qua âu nghĩa là vận hành có kiểm soát theo thông báo của Campuchia. Các trường hợp 2 và 3 là vượt ra ngoài thông báo của Campuchia nghĩa là mở tự do bằng kịch bản 2 cộng gia tăng sản lượng nông nghiệp. Nhẽ ra, tôi nên viết rõ hơn là trường hợp 3 phải là như trường hợp 2 mở tự do kết hợp với gia tăng phát triển nông nghiệp. Tòa soạn cũng chuyển cho tôi bình luận của bạn đọc Nat về vị trí 3 tuyến âu, việc sử dụng nước và đánh giá chung là tác động của kênh đào Funan Techo không đáng kể đến đồng bằng sông Cửu Long. Điều tôi quan ngại nhất là khi Campuchia có ý định làm đập kiểm soát nguồn nước ở Biển Hồ hay là làm thủy điện ở sát gần biên giới Việt Nam. Trả lời bạn đọc thì mất thời gian trong khi quỹ thời gian của tôi rất eo hẹp nhưng cũng là niềm vui vì sản phẩm của mình làm ra được nhiều người quan tâm, đón đọc và bình luận. Tòa soạn cho biết ngay lúc đang buổi trưa 25/4 có gần nghìn người đang đọc bài viết của tiến sĩ Tô Văn Trường.
+ xem thêm