Xa nhà, cháu biết mình đã lọt vào tầm ngắm của mấy anh ở chung xóm trọ, trong đó T là người quan tâm nhất. T không đẹp trai bằng người yêu thời trung học của cháu nhưng bên T cháu thấy anh và hạnh phúc. Nghe đến đây chắc cô đã nghĩ cháu thật chẳng ra gì. Thực sự người kia rất ít liên lạc còn T thì quan tâm mỗi ngày. Anh hơn cháu 2 tuổi, học đại học mới 1 năm nhưng vì ham ăn chơi nên bố mẹ bắt đi học nghề ở trường cháu. Lần đầu tiên thấy nhau chúng cháu đã có cảm giác rất lạ về nhau. Từ ngày quen cháu anh thay đổi hẳn, ít chơi bời, không đề đóm nữa, cả xóm trọ đều ngạc nhiên về anh. Mỗi sáng anh ghé qua gọi cháu dậy đi chợ, anh mua bán rất sành, anh đi nhóm bếp than cho cháu. Khi cháu ốm thì anh đưa đi viện, sau lần đó, cháu đã về nhà và nói lời chia tay người kia.
Anh đã ra trường, chỉ dám đưa số diện thoại nhà cho một chị bạn của cháu. Anh nhờ cháu đi vay 400 nghìn để cho anh đóng tiền đề tài, cuối năm cháu không xoay được, cuối cùng anh đã mượn giấy tờ của cháu để đi cắm. Mười ngày sau cháu gọi về nhà anh, anh chỉ ậm ờ rồi gác máy. Hỏi ra thì biết anh nợ trên xóm trọ khoảng 3 triệu. Anh ra mạng nhắn rằng cho anh xin lỗi về tất cả. Nghe đâu anh đã đi làm, vay bạn bè trả nợ để lấy bằng chứ bố mẹ không biết. Cháu còn yêu anh lắm cô ạ. Cứ thế này chắc cháu không học được đâu cô.
Cháu thân mến!
Nhất định T của cháu là gã mồm miệng thay tay chân. Cô đã ngờ ngợ khi cháu mới viết đến chỗ cậu ta đánh thức cháu mỗi sớm để đi chợ rồi mua bán thay ngay trước mắt cháu cho cháu "lác mắt" ra, lại còn siêng năng nhóm bếp than cho cháu dù nhà cậu ấy toàn nấu bếp gas. Những anh chàng mà diễn vai khéo léo giỏi giang thì cầm chắc gã ta là kẻ ích kỷ số một. Vì sao vậy? Những gã ấy họ sống cho bản thân mình, trước hết họ thích trổ tài, sau là vì họ có một mục đích vụ lợi trước mắt. Cháu đã "sập bẫy" rất sớm khi gã ta lăng xăng chăm sóc, và rồi sau đó thì cháu còn phải bao gã ta tiền học (cô tin là cả tiền chợ mà gã chỉ có công đánh thức cháu dậy sớm rồi xách giỏ cho, đúng không?) Trong các thứ dại, dại trai cũng dễ thương như đàn ông họ dại gái vậy thôi. Dại gì cũng thiệt, huống chi là dại trai, đúng không? Trao thân, trao tiền cha mẹ cho để ăn học, trao trái tim trao giấy tờ, không sao, yêu là cho mà cho cũng có nghĩa là mất. Cháu sẽ được gì, chắc chắn sẽ được lớn lên thêm, dạn dày, nhiều kinh nghiệm hơn cho chính mình. Không ai trả gía để có bài học thay cho ai cả, đời là vậy, có mất thì mới có được, chúng ta luôn đóng "thuế dại" thì mới có lúc khôn ra, bằng người.
Cháu cần phải tỉnh ra, việc hư hỏng của cậu ta đã ăn sâu vào bản chất. Cháu đã thay đổi được cậu ta, có thể, nhưng rất nhất thời. Cháu không mạnh bằng ma men, bằng đề đóm và cờ bạc, rượu chè, hút xách, không ai có thể mạnh bằng tất cả những ma lực ấy cộng lại. Có người còn tốt lên được nhiều năm, vợ con đàng hoàng mà bỗng dưng "tiếng gọi nơi hoang dã" trỗi dậy, thế là tiêu tong hết. Cháu phải cứu lấy đời mình bằng chú tâm vào học, kỷ niệm tình yêu và tình dục phải nhỏ hơn sự căm giận thì cháu mới gượng dậy được để "phục hận" bằng chính giá trị của mình.
DẠ HƯƠNG