| Hotline: 0983.970.780

Rắc rối chuyện tìm nơi an nghỉ

Thứ Tư 31/03/2021 , 10:52 (GMT+7)

Người Việt mình có câu 'Sống có cái nhà, chết có cái mồ' nên tôi thấy, khi chưa già đã phải đối mặt với sự chết, cũng lẽ thường.

Chị kính mến!

Nhưng tôi là con út, con gái, mà chuyện cái mồ của tôi cũng không đơn giản như mình nghĩ chị ạ.

Cách đây 10 năm, nghe theo anh cả, vợ chồng tôi có góp mua chung một khu đất ở nơi cách xa Hà Nội nhưng đang được nhiều người chuộng (tôi xin không nói tên ra). Bố mẹ chúng tôi ở quê, nghĩa địa làng, yên ổn nhưng quê xa, anh chị em chúng tôi nghĩ cho con cháu mình, làm sao tiện cho chúng nó.

Bốn anh chị em, hai trai hai gái thỏa thuận thế và đã làm thế. Chồng tôi người miền Trung bên kia đèo Hải Vân, sống và làm việc ở Bắc từ thời trẻ nên cuối cùng theo nhà vợ luôn là chí phải, bên nhà anh không ai nghĩ gì.

Đùng một cái, anh cả tôi quyết định về quê. Năm nay anh đã 75. Anh nói đường xá giờ thông thương, quê hương êm đềm đẹp, chúng ta sẽ đi hóa thân và mang quách về. 5 năm nay anh rất hay về quê, chúng tôi còn chú út ôm bàn thờ tổ tiên ông bà.

Anh chị hay đóng góp để làm cho nhà chú thím rộng rãi, tiện nghi, anh và chị dâu tôi về luôn trong ấy, anh đã thỉnh hương của bố mẹ tôi và bố mẹ đã có lư hương có ảnh trên bàn thờ gia tiên nhà chú. Một kế hoạch đảo lộn hết chị ạ.

Thế anh trai thứ và chị áp trên tôi sao đây? Anh thứ năm nay ngoài 70 cũng tính đường rã đám, bảo anh cả về nghĩa địa làng có chỗ, tất cả về thì đất đâu để nằm cạnh nhau? Nhưng anh chị cả đã quyết, chúng tôi như rắn mất đầu rồi.

Anh rể tôi bảo anh cũng về quê anh, chị tôi nói gái theo chồng, quê anh rể ở gần Hà Nội hơn quê chúng tôi, cũng hợp lẽ cho con cháu anh rể và chị tôi. Chỉ anh thứ tôi lưỡng lự.

Riêng tôi, các con nghe thấy thế, điện cho cô chú nhà nội nó, trong ấy lại muốn chồng tôi về, “đi cả đời rồi, cuối cùng về với quê hương thôi”.

Tôi, dĩ nhiên gái theo chồng nhưng không thấy vui, không thấy yên chị ạ. Một cộng đồng anh em gắn bó gần như cả đời ở Thủ đô, khi già mỗi người một nẻo, buồn quá chị ạ.

--------------------

Bạn thân mến!

Sống có cái nhà, chết có cái mồ là văn hóa dân tộc, là tâm thức ngàn đời của một dân tộc làn nên một quốc gia như hôm nay. Mặt sáng của việc ấy là sự chân chỉ, keo sơn, gắn bó, vững bền như lũy tre, như dòng sông, giếng nước.

Nhưng mặt trái của việc ấy là trói con người, muốn làm cánh chim bằng không dễ, lúc nào cũng ngoái nhìn quê quán, muốn quay về, muốn hạ cánh, nhất là khi già. Để lại bên nhau, một cộng đồng, một cộng đồng có tiếng thơm là gắn bó, đẹp.

Tôi cũng thấy nhu cầu về nơi an nghỉ của người Việt không đơn giản, thậm chí phức tạp một cách khó hiểu. Chừng như mọi thứ trở lại như xưa mà đua đòi, rối ren hơn.

Nghe rằng ở Huế, có những nghĩa địa như lăng tẩm, còn rộng và đẹp hơn nhà khá giả của người sống. Có những vùng miền Tây, nhà thờ Họ của ông này ông kia đang quan lớn, bị dân kêu lắm. Và các Công viên vĩnh hằng chiếm đất bao la, ghê gớm. Nhưng tôi lại thấy, khu Bình Hưng Hòa của Sài Gòn cách đây 40 năm bề thế đến mức ấy mà hiện nay mộ phần đang bị di dời hết để làm dự án.

Vậy đó, không có gì là vĩnh hằng, mãi mãi. Chúng ta nên quan niệm về với đất chứ không phải về với dòng họ nữa. Làm gì có chuyện nằm bên nhau như những gia đình quý tộc thời xa xưa? Đất phải dành cho người sống, người chết đừng tranh cho mình.

Vậy thì, sao cho tiện, thì tính. Anh cả chị dâu của bạn được một chỗ ở quê, gần bố mẹ, tốt quá rồi. Và các em, cứ liệu phần của mình, với sự đồng thuận của chính các con mình. Đừng nghĩ bên vợ và bên chồng gì cả, hoặc thuyền theo lái gái theo chồng, đừng nghĩ nhiều quá làm gì.

Xin nhắc lại, khi ta sống, mọi thứ đều tàm tạm, không ai hài lòng với cuộc sống chính mình. Vậy thì nhìn vào cái chết khi chưa già là đúng. Để nghĩ, để lo liệu, để tâm an và hòa thuận nhau. Để cho ngay khi còn sống, chúng ta là người thấu hiểu, trí tuệ và chu tất, mọi bề.

Muốn thì như vậy nhưng thực tế luôn không như vậy, cũng đành, thong dong, thuận theo tự nhiên và vui vẻ với quyết định của mọi người, đi bạn. 

Xem thêm
Phụ nữ Hàn Quốc 'giả bệnh' trước kì nghỉ lễ Trung thu

Áp lực khi phải chuẩn bị cỗ bàn, chiều lòng các thành viên trong gia đình chồng, nhiều phụ nữ Hàn Quốc giả bệnh trước kì nghỉ lễ Trung thu.

Cưới người đã ba đời chồng

Nhung đã trải qua ba đám cưới. Cũng còn may cuối cùng cô đã có chốn dừng chân. Và có được đấng phu quân mới lấy vợ lần đầu.

Bình luận mới nhất

Tòa soạn chuyển cho tôi ý kiến bình luận của bạn đọc Kỳ Quang Vinh từ Cần Thơ, nguyên văn như sau: “Tôi cám ơn TS Tô Văn Trường đã có cái đầu lạnh của một người làm khoa học. Tôi thấy nội dung chính của bài báo là rất đáng suy nghĩ và làm theo. Tôi chỉ có một thắc mắc về kiểm soát lưu lượng bình quân ngày lớn nhất qua tuyến kênh là 3,6 m3/s”. Bạn đọc nên hiểu con số 3,6 m3/s chỉ là mở van âu thuyền cho nước đầy vào âu thuyền như thiết kế trong báo cáo của Campuchia. Chuyện mất nước trong bài báo tôi đã nói rõ rồi, đương nhiên hạn tháng 3-4 sẽ bị tác động lớn nhất theo tỷ lệ phần trăm vì lưu lượng thời kỳ này là thấp nhất. Lưu ý là ba kịch bản diễn giải như trường hợp 1 lưu lượng max bình quân ngày là 3,6 m3/s qua âu nghĩa là vận hành có kiểm soát theo thông báo của Campuchia. Các trường hợp 2 và 3 là vượt ra ngoài thông báo của Campuchia nghĩa là mở tự do bằng kịch bản 2 cộng gia tăng sản lượng nông nghiệp. Nhẽ ra, tôi nên viết rõ hơn là trường hợp 3 phải là như trường hợp 2 mở tự do kết hợp với gia tăng phát triển nông nghiệp. Tòa soạn cũng chuyển cho tôi bình luận của bạn đọc Nat về vị trí 3 tuyến âu, việc sử dụng nước và đánh giá chung là tác động của kênh đào Funan Techo không đáng kể đến đồng bằng sông Cửu Long. Điều tôi quan ngại nhất là khi Campuchia có ý định làm đập kiểm soát nguồn nước ở Biển Hồ hay là làm thủy điện ở sát gần biên giới Việt Nam. Trả lời bạn đọc thì mất thời gian trong khi quỹ thời gian của tôi rất eo hẹp nhưng cũng là niềm vui vì sản phẩm của mình làm ra được nhiều người quan tâm, đón đọc và bình luận. Tòa soạn cho biết ngay lúc đang buổi trưa 25/4 có gần nghìn người đang đọc bài viết của tiến sĩ Tô Văn Trường.
+ xem thêm